|   | 
			
			   
			
			Tạ ơn 
			  
			  
			
			* Tản mạn 
			
			 
			"Thương người giữa cuộc tử sinh 
			Thương vô thường đến biết mình ra sao…" (*) 
			 
			Suốt nhiều năm nay, năm nào cũng vậy, vào ngày lễ Tạ ơn 
			(Thanksgiving Day) là tôi lại đi thăm mộ anh Công, người anh mà đến 
			suốt cuộc đời không bao giờ tôi quên được, vừa là người anh, vừa là 
			một ân nhân của gia đình chúng tôi khi vừa đặt chân đến đất Mỹ. Sáng 
			sớm tôi đã đến mộ anh, cạnh một nhà thờ nhỏ. Cũng đã có mấy người 
			viếng mộ thân nhân họ, chào xã giao lấy lệ, tôi lại chuyện trò với 
			anh Công .Trời cuối Thu lá cây chuyển màu đẹp và buồn, gió se se 
			lạnh, vài chiếc lá nhẹ rơi, chạnh nghĩ "rồi mình cũng như chiếc lá, 
			đến ngày cũng rơi... trở về với cát bụi", vô thường. Tất cả đều vô 
			thường! 
			
			 
			Anh hãy ngủ ngon giấc nghìn thu 
			Bụi khói cõi đời quá mịt mù 
			Rong chơi nơi ấy lòng thanh thản 
			Chẳng vướng nợ trần, chốn phù du! 
  
			
			  
			
			Nguồn minh họa: Internet. 
			
			 
			Lễ Tạ ơn năm nay, ngoài mộ anh Công, tôi còn thăm hai ngôi mộ nữa 
			cũng là ân nhân, đó là hai vị bác sĩ của gia đình chúng tôi. 
			 
			Khi nghe tin bác sĩ Henrry Rossa qua đời, tôi sững người, không ngờ 
			ông lại chết tôi nói cho nhỏ bạn nghe, nó bảo: 
			- Bác sĩ cũng là người, cũng bệnh và cũng chế , chả lẽ ai làm bác sĩ 
			cũng sống đời sao mậy. 
			
			 
			- Ít ra mình cũng khám được mình, và biết phòng bệnh chớ. 
			
			 
			- Hàng ngày tiếp xúc với biết bao bệnh nhân, lại bệnh nhân đủ thứ 
			bệnh kể cả ung thư... Sinh nghề tử nghiệp là vậy.  
			
			 
			Tôi còn cãi nó: 
			- Không được, vậy thì bất công, bởi ổng là bác sĩ, cứu sống nhiều 
			người, ổng không chết mới phải. 
			
			 
			- Sống đời à, "sinh lão bệnh tử" mầy quên sao? 
			 
			Tôi không thèm nói nữa, tôi buồn lắm vì không thể ngờ bác sĩ Rossa 
			qua đời! Trước ngày ông ra đi hai tuần, ông gửi thư mời tất cả bệnh 
			nhân của ông đến phòng khám bệnh để gặp, ông không nói lý do trong 
			thư mời. Dù tôi không phải bệnh nhân của ông, nhưng ông là bác sĩ 
			gia đình của tôi, nên tôi cũng được nhận thơ mời. Tất cả đều đến 
			đông đủ.Trời! Không thể tin được ở mắt mình, ông Rossa đây sao? 
			trước mắt tôi là một người gầy đét, mắt lõm sâu, hai má xương nhô 
			ra... đúng hơn là bộ xương khô biết di chuyển, tôi cứ nhìn ông mà 
			không nói được lời nào. Sau mấy giây lặng người, tôi chạy lại ôm ông 
			và không ngăn được dòng nước mắt. 
			- Ôi, sao bác sĩ ra nông nỗi này? Mới sáu tháng mà bác sĩ thay đổi 
			quá. 
			
			 
			Ông từ tốn bảo:  
			- Hãy bình tỉnh , bởi vậy hôm nay tôi mời quí vị đến đây trước là từ 
			giã, sau cho tôi xin lỗi đã không làm tròn bổn phận cho quí vị nào 
			đang do tôi điều trị. 
			
			 
			Có nhiều tiếng sụt sùi, ai cũng cảm động đến nghẹn lời. Giọng ông 
			thật yếu, mọi người nín thở im lặng chờ nghe. Đó là lần gặp gỡ sau 
			cùng, bác sĩ Rossa muốn từ giã những khách hàng, những bệnh nhân của 
			ông, ông giới thiệu bác sĩ khác để tiếp tục điều trị cho những bệnh 
			nhân này,đồng thời giao lại hồ sơ bệnh án cũng như những lần khám 
			định kỳ trong suốt thời gian đến với ông. Không ai nói lời nào vì ai 
			ai cũng xúc động, lạ một điều là chúng tôi không thấy ông mệt trong 
			lúc ông nói chuyện như có phép lạ đã giúp ông gặp gỡ bệnh nhân, và 
			ông đã hoàn thành sự mong muốn sau cùng của ông. Chia tay ông, ai 
			cũng bùi ngùi, biết là sắp vĩnh viễn xa vị bác sĩ đáng kính, một 
			người bác sĩ thật tốt, quan tâm từng người bệnh, hỏi han, săn sóc ân 
			cần, không biết ngày nào, giờ nào ông ra đi... Chúng tôi ra về mà 
			lòng buồn vô hạn, đời quả thật vô thường, mất, còn, khoảng cách 
			không xa! Sau đó hai tuần, tôi nhận được lá thư từ văn phòng bác sĩ 
			Rossa, báo ông đã ra đi, trong thư có địa chỉ nhà quàn để chúng tôi 
			ai muốn thì có thể đến thăm viếng ông lần sau cuối... 
			 
			Dr. Chesney là nha sĩ của gia đình tôi, ông trạc tuổi 70, người cao 
			lớn, nhưng trông ông trẻ hơn tuổi của ông, ông rất vui vẻ, hòa mình 
			với mọi người, đặc biệt với người Á Đông nói chung, người Việt Nam 
			nói riêng, ông đều có cảm tình, ông bảo thương người Việt Nam đã tha 
			phương cầu thực, chịu khó,cần cù. Ông rất tốt và thường giảm giá cho 
			người Việt Nam, ai bận đi làm thì ông sẵn sàng mở cửa ngày chủ nhật 
			để phục vụ. Ông thường nói: 
			- Tôi đã nghỉ hưu, ở nhà cũng buồn, nên tôi muốn làm để gặp gỡ và 
			giúp đỡ mọi người ... có nụ cười đẹp. 
			
			 
			Rồi ông cười lớn thật vui. 
			
			 
			Đối với gia đình tôi, ông ân cần chăm sóc và thăm hỏi thường xuyên, 
			hay gọi điện thoại đến để nhắc nhở bảo vệ răng,và khám định kỳ vì 
			ông cũng hay nói: "cái răng cái tóc là gốc con người" y như người 
			Việt mình hay nói.  
			
			  
			
			Một hôm trong một chợ thực phẩm tình cờ tôi gặp 
			ông Chesney, ông vỗ vai tôi vẫn giọng cười hề hà "dễ dãi" (tôi hay 
			nghĩ vậy). 
			- Mua gì thế?  
			
			 
			Tôi giật mình quay lại và trả lời ông, ông bảo sẽ đóng cửa nghỉ một 
			thời gian vì ông cần đi khám lại tim của ông. Ông bệnh tim, đang 
			mang máy trợ tim trong người, tôi hay đùa với ông: “Tim ông hết pin 
			rồi!”  
			
			 
			Nhưng lần này là thật, ông bảo ông phải đến bệnh viện và nghỉ một 
			tuần, 
			ông còn nói đùa: "Có thể tôi không gặp cô nữa, hãy tìm nha sĩ khác 
			cho gia đình cô đi nhé" . Tôi lắc đầu: "Ông đừng nói đùa, ông rất 
			nhân hậu, trời thương và không bao giờ bắt ông chết đâu". Ông cười 
			"hề hà" (chữ của tôi) và chào từ giã, tôi chúc ông may mắn và chào 
			ông. 
			
			 
			Không ngờ, đó là lần gặp sau cùng! Một hôm chị bạn gọi cho tôi hay 
			ông đã qua đời, tôi thật bất ngờ,lặng lẽ không nói được lời nào, câu 
			nói đùa của ông thành sự thật, sự vô thường... đến bất ngờ! 
			
			 
			Tôi đã hỏi thăm và đến tiễn đưa ông lần cuối. 
			
			 
			- Vĩnh biệt Dr. Chesney! Gia đình chúng tôi nói riêng, người Việt 
			Nam ở vùng này nói chung mang ơn ông nhiều lắm.Chúng tôi không bao 
			giờ quên ông! Ông hãy yên nghĩ và an vui nơi đất Chúa.  
			
			 
			Nước mắt lăn dài, tôi đã khóc... Ôi "đời người trăm năm, nhưng bảy 
			mươi rất hiếm...." 
			
			 
			Mùa tạ ơn năm nay, tôi viếng ba ngôi mộ, ba ngôi mộ ở ba vị trí khác 
			nhau cách xa nhau lắm, nhưng dù thật xa vạn dặm, tôi cũng phải viếng 
			mộ, đây là những ân nhân của tôi, họ là những người đã giúp đỡ, cưu 
			mang gia đình chúng tôi trong những ngày mới chập chững trên xứ 
			người, và cho đến khi họ từ giã cõi đời. Tôi cũng thắp nhang trước 
			mộ, và không quên những ngôi mộ bên cạnh. Tôi chào từ giã và hẹn sẽ 
			đến thăm... 
			
			 
			Nén nhang thơm nghi ngút khói, tôi cảm thấy được trong làn khói mỏng 
			manh đó như có anh Công, như có bác sĩ Henry Rossa, bác sĩ 
			Chesney... ba vị ân nhân này như hiểu được lòng thành của tôi và 
			đang mỉm cười.... 
			 
			lêthị hạanh 
			
			(Maryland, lễ Thanksgiving Day 24-11-2011) 
			 
			(*) Hai câu thơ của Hòa thượng Thích Tâm Thiện. 
  
			
			
			 
  
			
			  
 |