|   | 
			
			   
			
			Thu và nỗi nhớ mẹ 
			  
			  
			
			* Tùy bút 
			
			 
			  
			
			Đi khắp thế gian, không ai tốt bằng mẹ, 
			Gánh nặng cuộc đời, không ai khổ bằng cha! (*) 
			
			 
			Mẹ ơi, đêm nay trăng sáng lắm! Rằm tháng mười đó mẹ, con đi dưới đêm 
			Thu lạnh để ngắm nhìn vầng trăng mà nghĩ, mà nhớ đến mẹ, người mẹ 
			hiền của con, đâu phải trẻ thơ mới cần có mẹ mà ai ai cũng cần có 
			mẹ. Hôm nay là ngày rằm mà con không đến chùa lễ Phật được, con buồn 
			quá mẹ ơi, mẹ hãy tha lỗi cho con, vì mẹ đã dặn nên đi lễ Phật vào 
			những ngày rằm lớn của năm. 
			 
			Văng vẳng bên tai giọng hát của Khánh Ly "Một bông hồng cho em, một 
			bông hồng cho anh, và một bông hồng cho những ai, cho những ai đang 
			còn mẹ..." (**) Ôi, con buồn quá mẹ ơi! Con bước lang thang trên 
			đường phố vắng mà nghe thấm thía..." như bầu trời thiếu ánh sao 
			đêm..." (**). Ngày xưa con chưa hề nói với mẹ: "Mẹ ơi, mẹ có biết 
			không, biết rằng con thương mẹ không?" (**) Con chưa kịp nói thì mẹ 
			đã ra đi, trên cao xa vời vợi đó mẹ có hiểu lòng con trẻ, mẹ có thấy 
			những giọt lệ lăn trên má của con. Những hình ảnh ngày xưa hiện về, 
			mới đây mà con xa mẹ hơn hai mươi năm! 
			
			  
			
			  
			
			Nguồn minh họa: Internet. 
			 
			Không bao giờ tôi quên được buổi chiều hôm ấy, hung tin mẹ qua đời, 
			như đất trời sụp đổ, không thể tin vì mẹ tôi còn rất trẻ. Tôi còn 
			nhớ rất rõ chiều hôm ấy khi mà đang trên đường về nhà đứa cháu mang 
			hung tin ấy ,tôi đã ngã ra bất tỉnh, không thể tin được, tại sao lại 
			xảy đến cho mẹ tôi? Sáng hôm trước, mẹ còn căn dặn đủ điều với tôi 
			vì mẹ sắp đi xa một thời gian ngắn, vậy mà chuyến đi ấy đã cướp đi 
			vĩnh viễn người mẹ của tôi! Nỗi đau không chịu được, đành là tất cả 
			đều VÔ THƯỜNG nhưng thực tế tôi đã xa mẹ thân yêu của tôi làm sao 
			không đau lòng cho được. Mẹ ra đi cũng mùa Thu, cha ra đi cũng mùa 
			Thu! Tôi yêu mùa Thu, nhưng tôi cũng sợ mùa Thu lắm, nhìn lá vàng 
			rơi rụng mà như ai cào cấu tim tôi. Một bài thơ mà tôi đã đọc được 
			của tác giả thật lạ, bây giờ thật là thấm thía, tôi nghĩ đến mẹ tôi 
			giờ Cánh Cò đã vỗ cánh bay tận phương trời nào?!!! 
			 
			Cánh cò chao đảo giữa không trung 
			Ước vọng mãi mang gió chập chùng 
			Nặng nợ tự lòng ai có biết 
			Nắng về mưa lại mãi lao lung 
			 
			Cánh cò bay lã bao ngày tháng 
			Đơn độc giữa đời lắm bão giông 
			Lặng lội đồng sâu vì con trẻ 
			Mãi mong no ấm khỏi hoài công 
			 
			Cánh cò lang bạt mây đùa gió 
			Thân phận mong manh gắng sức gồng 
			Dẫu có số phần đâu dễ biết 
			Độc hành chống chọi đến tàn đông 
			 
			Cánh cò lặn lội theo con nước 
			Trong đục cạn sâu đã sá gì 
			Dồn dập sóng sau chồng sóng trước 
			Tự lòng đón nhận ngại ngần chi. 
			 
			(Cánh cò, vetratho) 
  
			
			  
			
			Nguồn minh họa: Internet. 
			
			 
			Mẹ ơi, trăng tháng mười vẫn sáng lung linh, dẫm chân trên chiếc lá 
			vàng, con nghe như nỗi cô đơn trống vắng, nhớ mẹ nhiều lắm, thương 
			mẹ nhiều lắm, ước gì có mẹ ở đây để con kể mẹ nghe bao chuyện vụn 
			vặt đời thường, được ôm mẹ như ngày nào con còn mẹ, đọc thơ cho mẹ 
			nghe và được nghe mẹ dạy bảo, hay được mẹ rầy la quở mắng. Con thèm 
			lắm, thèm lắm mẹ ơi! Con kêu mẹ nhưng chỉ là tiếng vọng, con vẫn đi, 
			gió thu lành lạnh, đêm tĩnh mịch, trăng vẫn soi bước chân con. Bài 
			thơ mẹ của Đỗ Trung Quân làm đau nhói tim con: 
			 
			Con sẽ không đợi một ngày kia  
			khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc  
			Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?  
			Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt  
			Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua  
			mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ  
			ai níu nổi thời gian?  
			ai níu nổi  
			Con mỗi ngày một lớn lên  
			Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi  
			Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.  
			.... 
			 
			giọt nước mắt già nua không ứa nổi  
			ta mê mải trên bàn chân rong ruổi  
			mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng  
			Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân  
			mấy kẻ đi qua  
			mấy người dừng lạỉ  
			Sao mẹ già ở cách xa đến vậy  
			trái tim âu lo đã giục giã đi tìm  
			ta vẫn vô tình  
			ta vẫn thản nhiên?... 
  
			
			(Mẹ, Đỗ Trung Quân 1986) 
			
			 
			Mất mẹ thật rồi! Vĩnh viễn và vĩnh viễn. Con biết ở đâu đó mẹ vẫn 
			dõi theo bóng con, con ước mong mẹ bình yên cõi vĩnh hằng, an vui 
			nha mẹ, đừng lo gì cho con nữa. Thân tha phương cầu thực, với bao 
			công việc hàng ngày, con như có sự nâng đỡ của mẹ cũng thấy nhẹ 
			nhàng hơn. Cám ơn mẹ, mẹ lúc nào cũng thương và chăm sóc cho con. 
			
			 
			Trăng đã chênh chếch sau rặng cây, trời càng về khuya càng thấm 
			lạnh. Tôi trở về nhà mà lòng nặng trĩu, bây giờ làm được một câu thơ 
			chả biết để khoe ai như ngày xưa thường khoe với mẹ. Thắp một nén 
			hương cho mẹ và tôi lặng nhìn như có mẹ đang mỉm cười với tôi. 
			 
			Mẹ! 
			Có nghĩa là mãi mãi 
			Là cho - đi - không - đòi - lại - bao - giờ. 
			 
			Cổ tích thường bắt đầu từ: "Ngày xưa có một công chúa..." hay "Ngày 
			xưa có một vị vua..." 
			
			 
			Cổ tích còn bắt đầu từ: "Ngày xưa có mẹ...." (Thanh Nguyên) 
			Xin mượn những vần thơ của Thanh Nguyên nói lên cảm xúc của tôi: 
			 
			Mẹ! 
			Có nghĩa là duy nhất 
			Một bầu trời 
			Một mặt đất 
			Một vầng trăng 
			Mẹ không sống đủ trăm năm 
			Nhưng đã cho con dư dả nụ cười và tiếng hát 
			Chỉ có một lần mẹ không ngăn con khóc 
			Là khi mẹ không thể nào lau nước mắt cho con 
			Là khi mẹ không còn 
			Hoa hồng đỏ từ đây hóa trắng ... 
			 
			Mẹ ơi, mãi mãi con còn có mẹ trong lòng con cho đến trọn đời! 
			 
			lêthị hạanh 
			
			
			(Maryland rằm tháng mười âm lịch Tân Mão 10-11-2011) 
			
			
			 
			(*) không biết tên tác giả. 
			
			
			(**) trích lời bài hát. 
			
			  
 |