| 
			 
			CHUYỆN NHIỀU TẬP CỦA GIA ĐÌNH BÀ TÁM TÀNG 
			  
			
			Hiểu được chết liền... 
			  
			
			* tạp bút 
			
			  
			
			 
			Lại một sáng chủ nhật trời đẹp. Lại cũng quán cà phê cóc của dì Hai 
			Lành nơi góc phố cũ. Những khách hàng quen thuộc từ thuở nẳm năm nào 
			không hẹn mà đã cùng nhau tề tụ về đây ngồi chật quán. Tiếng chào 
			hỏi, luận bàn thời sự mỗi lúc một rôm rả hẳn lên.  
			
			 
			Dì Hai Lành luôn tay pha chế món cà phê thơm ngon, độc đáo của mình 
			bằng công thức bí mật gia truyền cũa nhà dì: 6 cà phê, 2 bắp, 2 đậu 
			xanh thêm 1 muổng nhỏ cau khô xay nhuyễn đã được ướp sẵn vài 
			miligam… nước mắm cá đồng! Ậy, quí vị đừng vội trề môi, nhíu mũi 
			miệt chê, quí vị cứ hãy hớp thử một ngụm nhỏ thôi. Tôi đoan chắc 
			rằng quí vị sẽ không còn một thời gian ngắn ngủi nào để kịp rút lại 
			lời nói cho cái nhận xét một sớm một chiều đó nhé: Mèn ơi! Trên cả 
			tuyệt vời! Điều này tôi xin chứng thật với quí vị bằng tấm hình chụp 
			hồi năm rồi của một ông Tây ba lô vô tình đi ngang qua đây rồi ghé 
			lại thưởng thức cà phê góc phố của dì Hai Lành. Nhìn tấm hình ông 
			Tây "bụi" với đôi chân mày nhíu khích, căp mắt nhắm nghiền điểm 
			xuyết thêm cái mũi cao nhồng chun lại dính sát rạt với chiếc miệng 
			vừa chu vừa chành của ổng sau khi chiêu một hớp "phé nại" nóng hổi, 
			tôi xin cá 10 ăn 1 với quí vị rằng: Sẽ không còn điều nào để quí vị 
			có cơ hội mà phản bác lại cái hương vị nồng nàn cho cái món cà phê 
			trứ danh này nhé. 
			
			 
			Bỗng cả quán chợt dừng ồn ào bởi tiếng vỗ tay bôm bốp yêu cầu im 
			lặng của bà Tám Miền, rồi sau đó tiếng bà e hèm cất cao: 
			- Im lặng, im lặng. Nghe qua nói đây mấy ông bà bạn hiền cố cựu. Hôm 
			nay quán mình đổi đề tài cho vui khác hơn mọi ngày đi. Qua đây có ý 
			kiến là ai có tài làm câu đối đáp hay mà vui nhất thì qua đây sẽ 
			thưởng cho người đó một chầu cà phê vào sáng mai nè? 
			
			  
			
			  
			
			Nguồn minh họa: Internet. 
			
			 
			Lại một dịp quán ồn ào trở lại. Người này ngó người kia dò hỏi. Có 
			lẽ cái trò chơi này hơi là lạ cho giới bình dân vốn chữ nghĩa đã hơi 
			khiêm tốn từ lâu. Thằng Sáu Lé mắt nhìn bà Tám Miền mà thực sự trọng 
			điểm nhãn quan của nó là cố ý tìm người đối tượng chính là ông giáo 
			Út Già đang ngồi lặng lẽ nơi cuối quán. Nó lớn tiếng hẳn lên: 
			- Tôi đề nghị người ra câu đối đầu tiên để mở tuồng cho ngày hôm nay 
			là thầy Út Già chứ không còn ai khác. Bà con có đồng ý với tui 
			không?  
			
			 
			Cả quán đồng vỗ tay rầm rầm hoan hô thằng Sáu tuy nó tên Lé mà nó 
			lại có ý kiến thật là lẹ. Biết không thể nào từ chối đặng, ông giáo 
			Út Già từ từ đứng lên rồi cất tiếng: 
			- Bà con tin tưởng tôi nên tôi cũng thiệt tình đóng góp, hay dở 
			không cần bà con khen chê hay thưởng phạt. Chủ đích là chúng ta củng 
			vui thôi nhé? 
			 
			Rồi như để không làm mất thì giờ vì rề rà, ông giáo Út Già không cần 
			rào đón gì thêm nữa, ông vào thẳng câu đối cái rụp: 
			- Con bò cạp, cạp con bò cạp. 
			Cạp chỗ bò mà bò chỗ cạp. 
			
			 
			Nói xong, ông đưa mắt nhìn khắp quán rồi tiếp lời: 
			- Phần tôi xong rồi, bây giờ tôi xin mời bà con bắt đầu vào cuộc 
			tiếp theo nhé. 
			
			 
			Thế là cả quán lại ì xèo bàn tán, tìm tòi lời đối cho chỉn chu, hầu 
			làm sao cho được xứng tầm, ngang vóc với câu đối của ông giáo già 
			vừa rồi. 
			
			 
			Không chờ đợi ai thêm cho lâu lắc chuyện, bà Tám Miền tức khắc ứng 
			khẩu liền ngay: 
			- Anh tiểu thương, thương chị tiểu thương. 
			Thương chỗ tiểu mà tiểu chỗ thương! 
			
			 
			Nói xong bà tủm tỉm cười đưa mắt nhìn quanh khắp quán và têu tếu cao 
			ngạo nên lời: 
			- Hay hôn bà con? 
			
			 
			Còn hơn sấm động Giang Châu. Tiếng vỗ bàn ly muỗng khua rổn rảng. 
			Tiếng ầm ầm bôm bốp vỗ tay. Thằng Hai Lúa cười to hơn ai cả. Nó sằng 
			sặc giọng nói trong tiếng cười ngắt nghẹn: 
			- Bà mẹ nó! Hay quá sá cỡ thợ mộc! Công nhận bà Tám độc thiệt tình. 
			
			 
			Không chịu thua bà Tám Miền "độc lợi hại", chú Năm Cự đập bàn hô to: 
			- Khoan vội làm tàng. Bà Tám già nghe tui đây. Không độc hơn bà, tui 
			không ăn tiền nghen. 
			
			 
			Cả quán lại nhao nhao lên, mạnh ai nấy nói. Tựu trung lại thì cũng 
			chỉ là một nôi dung với đại ý là... mời chú Năm Cự ăn nói hay đến cỡ 
			nào mà dám lớn tiếng cự địch với một bà Tám đã từng một thời nổi 
			danh… "chiến tướng nơi sa trường loang máu giặc"! Bà Tám nóng mặt 
			thách đố: 
			- Giỏi hen? Có giỏi thì "mần" liền đi cho bà con biết tay chơi. 
			
			 
			Chú Năm Cự nhếch mép, rồi sau đó gằn gằn từng chữ: 
			- Nghe cho rõ đây quí vị. Liệu coi sau khi tôi đọc xong câu đối rồi 
			thì ai biết ai là ai à nhen. 
			
			 
			Nhắm 2 con mắt cho ra vẻ mơ màng đầy diễn cảm thú vị, chú Năm Cự đọc 
			vang vang lời, trân trọng như vị tướng nổi danh lúc sắp xung vào 
			trận địa: 
			- Anh cà phê thương chị cà phê. 
			Phê chỗ cà mà cà chỗ phê! 
			Ha ha! Hố hố! Hi hi!! 
			
			 
			Có một lữ khách cô đơn đang đi ngang qua đường, rồi bỗng dưng dừng 
			chân ngoảnh lại quán. Khách hững hờ nhẹ tiếng thở dài: 
			- Hiểu được chết liền! 
			 
			ngô bảo toàn - dnnp 
			(Tân An 5-12-2011) 
			
			  
			
			  
			
			 |