CHUYỆN NHIỀU TẬP CỦA GIA ĐÌNH BÀ TÁM TÀNG
Triết gia thời @
* tạp bút
Hắn thật sự trở thành một triết gia sau biến cố tình yêu trong suốt
như pha lê của hắn đã lạnh lùng vỗ cánh bay đi! Có gì đâu, hắn là
một người hay mộng mơ với tâm hồn lúc nào cũng bay bổng chín tầng
trời. Người yêu hắn là một cô gái thùy mị, đoan trang và sinh hoạt
đời thường luôn bằng phương châm thực tế: Hãy cảnh giác nằm lòng.
Chính vì thế nên khi người yêu bé nhỏ của hắn nhận được bài thơ tình
của hắn trao cho nàng vào lúc trời xẩm tối trong một buổi hoàng hôn
cuối tuần nên nàng ta không thèm hồi âm lại lời nào! Hắn cay đắng và
nguyền rủa nàng là một con người vô cảm, một tượng đá không hề hiểu
biết thơ với thẩn sáng ngời ngời của hắn là gì! Ai đời cũng lạ! Cái
bài thơ tuyệt tác mà bao ngày hắn phải bỏ công nắn óc tìm vần, kiếm
ý sao cho nàng hiểu được lòng mình. Vậy mà con nhỏ dốt văn thơ kia
cũng vẫn không hiểu được ý nghĩa sâu xa trong bài thơ của hắn. Thơ
hắn viết như thế này nè:
Cho dù số phận có long đong,
Anh vẫn yêu em trọn một lòng
Ít nhiều thể hiện mình em biết
Tiền tài danh vọng cũng bằng không!
Buồn chuyện đời thay đen đổi trắng, hắn quyết tâm đến nhà nàng để
mong tìm cho ra lẽ và… Hắn bắt đầu ngộ cuộc sống trên trần gian này
bằng những thực tế đớn đau mà chính hắn phải gánh chịu sau khi nàng
phũ phàng vừa xua đuổi, vừa ập cánh cổng sắt nhà nàng nghe cái đùng
trong khi cái… chân trái hắn còn kẹt lại chưa kịp rút ra! Hắn chán
ngán tình đời đen bạc mà thốt nên lời ai oán: Mỗi bước chân đi là
một nỗi đau... quá khứ tìm về! Thế là hết: Em đường em, tôi đường
tôi!
Thời gian cũng dần qua, mỗi ngày hắn sống càng chán chường, bê tha.
Hắn sôi gan phán quyết châm ngôn cuộc sống cho riêng mình hắn:
- Làm người không bao giờ nên nói hai chữ chán đời, mà hãy sống thế
nào cho đời nó chán mình thì mới hả dạ!
Thế là hắn ta tập tễnh bắt đầu uống rượu và hút thuốc lá. Bập hơi
thuốc đầu đời vào mồm, hắn ta sặc sụa. Sợ người ta nhìn vào cười
chê, hắn vội bào chữa bằng thơ của hắn:
Hút thuốc không phải để "ngầu"
Hút thuốc là để đi… cầu bớt hôi!
Cũng có lý lắm chớ!
Nghe hắn làm thơ cũng hay hay, thằng cu Tí nhà bên cũng bắt chước
hắn ứng khẩu [khi nhìn thấy bộ râu xồm xàm của hắn]. Nó đọc vang
vang ngoài ngõ nhà hắn:
- Để râu không phải là… dê
Để râu phân biệt… cá trê cá vồ!
Đáng lý ra ngày trước là thằng bé này sẽ biết thế nào là lễ độ với
hắn, nhưng hoàn cảnh lúc này hắn đành làm thinh và triết lý:
- Đời là bể khổ. Qua được bể khổ là… qua đời!
Hắn cười lặng lẽ, đầu hắn ong ong gióng lên lời lý sự:
- Đôi lúc hâm hâm cho tâm hồn thanh thản,
Nhiều lúc nói… nhảm cho cuộc đời thêm vui!
Hắn ta mạn khinh đời và bào chữa cho sự thua thiệt của mình bằng lý
lẽ:
- Có một thứ mà đồng tiền trong thiên hạ không bao giờ mua được: Đó
là sự nghèo khổ mà hắn đang mang! [Vô cùng hợp lý]
Để bào chữa cho chuyện tan vỡ tình yêu, hắn vỗ ngực tự hào:
- Ta thất bại là vì ta… ngại thành công.
Sau một thời gian sống trong cõi u u minh minh để nghiền ngẫm suy tư
về chân lý cuộc đời, bỗng một hôm hắn tìm ra được lời giải đáp mà
bấy lâu nay thế gian không ai nhớ đến:
- 2 tuổi "ấy” trong bô
20 tuổi có bồ
30 tuổi làm bố
40 tuổi lại có bồ
80 tuổi lại "ấy" trong bô!
Hết!
Thế là từ ngày đó, lúc nào người ta cũng thấy hắn cũng ngồi yên lặng
như để nghiền ngẩm, nghĩ suy những điều gì đó như một nhà hiền triết
cổ xưa. Cái dáng người ngồi lưng thẳng đơ, hai chân khoanh tròn theo
kiểu kiết già. Mắt nhắm nghiền, nhắm nghít. Hai bàn tay chụm lại cẩn
thận tựa lên hai bàn chân dưới bụng. Hồn hắn đang phiêu diêu nơi cõi
ta bà nào đó.
Nguồn minh họa: Internet.
Lại cũng thằng cu Tí đi ngang qua nhìn thấy cái tư thế ngồi thiền
độc đáo của hắn. Nó bật cười khi thấy một cái gì đó cùng một lúc
trong miệng nó chợt bật ra lời thơ [nghe qua cũng man mác mùi
thiền]:
- Lòng ông muốn hướng thiện
Nên ông mới ngồi thiền.
Nhưng vì ông chưa thiến
Nên cũng vẫn... chỉ thiên!
Ai hiểu sao cũng trúng hết trọi bà con ơi!
ngô bảo toàn - dnnp
(Tân An 16-12-2011)
|