Muốn ăn gắp bỏ cho người
* tạp bút
Đọc lời phân trần của Già Bách sau khi đùn đẩy nhau với gã Kiến Đen
về chuyện được thưởng chiếc xe Fiat gì đó [có kèm theo phụ tùng
chính hiệu "con nai vàng"] trong đó có câu: "Muốn ăn gắp bỏ cho
người". Hề… hề, câu này Ngô Vàng tôi nghe quen quen à nha ta! Hỗng
lẽ cái gã Già Bách này được ai đó "nhiều chiện" tiết lộ chuyện tình
nhiều tập của Ngô Nguyên soái hồi năm nẵm hay sao? Lý nào sự thể lại
như thế nhỉ? [Nhưng trên đời này, cái gì cũng có thể xảy ra hết
trọi!]
Nguồn minh họa: Internet.
Ngày ấy xa rồi, cái hồi Ngô Vàng mới vào độ tuổi bẻ gãy sừng trâu.
Ngô Vàng học chung lớp với một cô hàng xóm xinh xinh. Ngày nào hai
đứa cũng đi học cùng một giờ, chung một đường và lúc nào cũng đi
song song bên nhau [nhưng mỗi đứa một bên… lề đường!] Lâu lâu Ngô
Vàng thấy nàng cũng có liêc mắt qua bên này với chiếc miệng cười
chúm chím đôi môi cong cong. Thương quá đi thôi! Ngô Vàng có một
thằng bạn chung lớp ngồi chung bàn cũng thân thiết. Chuyện gì cũng
nói cho nhau nghe nhưng chuyện cô hàng xóm thì mình giấu biệt.
[Không phải mình nhát gái mà là sợ ông bạn quí này nhiều chuyện rồi
về quê mét ba má mình. Lúc ấy, có lẽ... nổi lằn ở vòng số 3 là cái
chắc!]
Một hôm tan trường về, dưới mặt đường thì mưa bụi lâm thâm, trên bầu
trời thì mây mịt mùng giăng xám xịt. Bên kia đường nàng e ấp, duyên
dáng ôm chiếc cặp che ngưc và vội mau bước về nhà. Bên này đường,
mình cũng vội bước mau theo [cho ăn nhịp bước chân với nàng!] Bỗng
dưng có tiếng ơi ới gọi đàng sau lưng. Quay lại nhìn thì trời ơi!
Thằng bạn mắc dịch ngồi chung bàn ngoắc tay lia lịa:
- Ê mày Út. Chờ tao đi với mậy.
Biết làm sao đây. Lòng lo ngại cứ sợ nó biết mình đang… "ắc ê" với
người đẹp rồi nó về mét lại với nhà mình thì lúc đó chỉ có nước thà
chết còn sướng hơn… bị đòn. Thôi thì vả lả với nó cho êm vụ này đã.
Tưởng chuyện chỉ như vậy thì có gì đáng để 43 năm sau nhớ lại đâu!
Đằng này không biết "ông ứng bà hành" thế nào đó mà lúc ấy cái miệng
mình lên tiếng:
- Ê mày Lèo. Tao để ý hồi đầu năm tới giờ con Quỳnh Liên nó để ý mày
hay sao đó. Tao thấy nó thỉnh thoảng cứ liếc nhìn mày hoài hè.
Nói xong, trong bụng mình tin chắc mẽm là thằng này thế nào cũng la
ong ỏng lên từ chối và đổ lại cho mình [để cho cõi lòng mình được...
lâng lâng]. Ai dè, nó cười ha hả chừng như đắc thắng rồi nó nói:
- Ai cũng nói với tao như vậy đó. Nó "phái" tao mà tao cũng "phái"
nó lại. Hôm nào "hẩu lúi" tao rủ nó đi coi phim tình cảm Ấn Độ ở rạp
Lạc Thanh. Phim này hay và ướt át lắm nghe mậy. Đặc biệt là có cặp
tài tử nổi tiếng là Ghanessan và Sanitri đóng rất tuyệt vời!
Trời tạnh mưa mà mắt tôi như tối sầm lại! Thế là "mưu sự tại nhân,
thành sự tại… thằng mắc dịch!"
Bữa đó về nhà vừa buồn mà lại vừa bị nóng sốt nên tôi phải bị nằm
vùi ba bữa. Đến khi nghe trong người khoe khỏe lại thì bỗng chợt nhớ
chuyện vừa qua! Thế là… lại buồn thêm mấy bữa nữa!
Sau này, mỗi đứa một nơi. Mỗi đứa đều có một gia đình yên ấm. Tới
khi có vợ con rồi, tôi mới biết được thằng Lèo là thằng đùa ác: Nó
và Quỳnh Liên là chị em bà con chú bác ruột.
Thôi thì tự an ủi mình cho mình đỡ tủi: Kiếp trước tôi và Quỳnh Liên
không có… giựt hụi với nhau nên kiếp này hai đứa không mắc nợ nhau
cho nên không phải bị cảnh: đi chung đường cùng một lề!
Lòng chợt nghĩ đến tha nhân: Không biết có ai giống chuyện tình ngô
ngố cũng như mình không ta?
Có tiếng vọng xa xăm:.. hằng hà, sa số ông ơi!
ngô bảo toàn - dnnp
(Tân An 27-12-2011)
|