|
9g tối thứ Bảy 10-4-2010, "già" Bách
(Trần Ngọc Bách} gọi điện hí hửng khoe rằng mới moi được một tin
"very very hot" từ một nguồn-tin-không-biết-nói-đùa. Cái ông Yahoo!
Searcher mà thầy Đỗ Ngọc Trang gọi này quả là "buôn dưa lê" và "tám"
vô địch, đã rỉ tai Phạm Hồng Phước rồi còn bỏ nhỏ với thầy Bùi Trung
Tính nữa. Báo hại không hẹn mà gặp, hai thầy trò xúc động với câu
chuyện quá bèn thức đêm hè nhau "mần thơ".
Sáng
sớm Chủ nhật, thầy Tính đã gửi bài thơ mới làm về hộp
thư của THKT. 9g7ph, "già" Bách phone nói rằng: hình như đêm qua
nghe chuyện, thầy Tính không ngủ được đã gọi điện cho tớ liên tục.
Híc,
làm sao khác hơn được chứ? Quý Ngài mệnh danh là
"Người cuối cùng của bộ lạc Lãng mạn" và luôn tự phong mình là "Rong
chơi Lãng tử" này mà gặp chuyện này không nhồi máu cơ tim vì xúc
động cũng là may phước lắm rồi.
|
Gởi gia đình THKT,
Bài thơ này làm theo sự kiện, chi tiết mà trò Trần
Ngọc Bách vực thầy dậy nửa khuya để tiết lộ. Tin hấp
dẫn thiệt. Sau mấy canh thao thức, thầy bèn lò mò
ngồi dậy, hí hoáy vài vần thơ "ghẹo" hai
bạn già của thầy. Tuy nhiên có hư
cấu thêm khổ thơ chót.
Tấm áo Thủy
Chung
Nửa đêm thức giấc
quay tìm
Áo
thun chàng đó, bóng hình chàng đâu
Chàng đi Rạch Kiến xa xôi
Còn em ở lại bồi hồi nhớ nhung
May thay còn cái áo
thun
Của chàng sót lại, lạnh lùng em
ôm
Chẳng cần giặt, áo cũng thơm
Ngỡ trong chiếc áo có hồn của
anh…
Dạy học, mần cá, nấu canh
Hết giờ, hết việc, nhớ anh quá
chừng
Chạy vào ôm lấy áo hun
Ôi chao thơm lạ thơm lùng...
giời ơi!
Tiếc rằng mình phải đôi nơi
Kiến Tường – Rạch Kiến, tả tơi
tấm lòng
Mỗi lần trời sắp lập đông
Ngủ bên chiếc áo âm thầm nhớ
ai!
Có lần thức giấc loay hoay
Ủa sao chiếc áo chàng bay đâu
rồi
Mệt nhoài cho đến sáng thôi
Tìm ra mới thấy áo rơi chân
giường…
BÙI TRUNG TÍNH
(TP.HCM 11-4-2010)
--
Bài thơ này do thầy Tính tự
làm layout, cắt hình, chèn hình - nhưng đã bị "đục
bỏ". THKT xin giữ y
nguyên và tuyên bố "vô can". Thầy Tính chỉ phụ chú
rằng cái đoạn thơ cuối cùng là do thầy tự "suy bụng
ta ra bụng người", chỉ có giá trị tham khảo!
|
|
|
Thật
lòng Phạm Hồng Phước chớ hề dám phạm thượng với "cõi trên". Nhưng vì
cái sự này nó đẹp quá, xúc động quá, lãng mạn quá, của một tình yêu
nồng say thời tuổi trẻ nên đành mạo muội "cũng liều nhắm mắt đưa
chân". Hơn nữa, cũng may phước là đã có thầy Tính xung phong trước,
"lấy thân mình lấp lỗ châu mai" nên đệ tử mới gọi là "quá giang"
thôi. Dù sao, "sức chơi sức chịu", nhưng chiếu theo bộ
Luật Bao Thanh Thiên thì đầu têu và đầu bạc hơn thì tội nặng, a dua
và đầu đen hơn thì
tội nhẹ hơn, còn kẻ "xui nguyên, giục bị" mới đáng "cẩu đầu trảm"!
|
Chút hương tình yêu
Chàng tuổi trẻ
chuyển trường cách biệt
Nàng ở nhà ôm tấm áo
thun
Đêm phất phơ đầu
giường mơ bóng
Chút dư hương
ngây ngất khôn cùng
Nàng Kiến Tường,
chàng nơi Rạch Kiến
Như kiến đen
thương nhớ cục đường
Như kiến lửa lòng
chàng cháy bỏng
Tháng ngày dài
kiến nhớ, kiến thương
Mồ hôi đẫm lâu
ngày xa ngái
Hương tình yêu
thơm tựa ngọc lan
Những đêm dài mơ
về hiền triết
Chút hương xưa
nàng mãi để dành
Ngọc ngà châu báu nào đâu sánh
Trang sách cổ văn gối đầu
giường
Bích hổ du tường buồn tặc lưỡi
Thủy chung tấm áo vọng người
thương!
PHẠM HỒNG PHƯỚC
(TP.HCM
10-4-2010)
|
|
|
|
+ Thứ Ba 13-4-2010:
-
Thầy Đỗ Ngọc Trang - cô Nguyễn Thị Bích Thủy (e-mail
từ USA): Dear bác Tính và trò Phước.
Chúng tôi mới về nhà sau 3 ngày đi xa. Việc đầu tiên của
tôi là vào trang Web. Đọc thơ của quí vị, tôi cười bể
bụng. Nhà tôi ở trong bếp hỏi vọng ra, có gì mới lạ
không? Tôi nói, có thơ của Bùi Lãng Tử và Phạm Luật Bao
Thanh Thiên. “Giời ơi” đọc thơ của quí vị xong, nhà tôi
“cứ ngỡ là mơ”. Lý do bởi vì chúng tôi có cái áo thun
nào đâu? Gã Google Bách đã cho quí vị một tin thuộc loại
April fools rồi quí vị ơi. Tội nghiệp bác Tính phải thức
khuya làm thơ. Tuy nhiên, nếu dã sử của chúng tôi đã tạo
được trận cười cho quí vị thì cũng đáng nhận nỗi oan.
Thưa với các quí vị còn lại trong bang, chiếc áo thun
trở thành chiếc áo ân tình có chút hương tình yêu
thì quả không dám nói ra. Chúng tôi xin có lời bào chữa
giùm cho 2 vị lão ngoan đồng này. Vậy xin có thơ sau:
Kiến đen kiến lửa chạy lung tung
Tìm mua hàng "độc" chiếc áo thun
Nhảy cười như bị bôi thuốc lác
Té ra huyền thoại cuộc tao phùng.
Nếu vậy, thiệt tình là chuyện "giời
ơi" rồi. Sau vụ này có lẽ gia đình THKT chúng ta phải ra
quyết định xin giấy giới thiệu của bác sĩ Võ Tấn Tràng
buộc bạn Trần Ngọc Bách khẩn cấp đi tới Bệnh viện Tai
Mũi Họng mà check lại cái thính giác đang bị suy giảm
trầm trọng. Nếu cứ để như vậy, e rằng gia đình THKT nhà
ta sẽ còn tiếp tục có những vụ việc cười ra nước mắt
nữa. Hôm rồi, tôi gọi phone báo cho già Bách hay là
"Thầy Tính muốn xin thuốc cô Dung". Chẳng biết
nghe ra thế nào, chừng 15 phút sau, già Bách gọi phone
hí hửng khoe: "Tớ vừa gọi điện cho cô Dung, nói là "Thầy
Tính muốn xin cưới cô Dung". Cô Dung biết
tỏng Bùi "Rong chơi Lãng tử" bày trò ghẹo người này, phá
người kia cho vui cửa, vui nhà bèn đùa lại bảo nếu cô ừ
thì thầy Tính mệt à nghen. Cô Dung nhờ nói với thầy Tính
rằng: Nếu thầy Tính muốn yên thân mà tiếp tục gõ đầu trẻ
thì quên cái vụ này đi nhé." Tội thân Bùi Chưởng môn
"Lãng mạn giáo" bị "nỗi oan Thị Kính tính Thị Mầu".
Nhưng cái mà quái lạ, chẳng hiểu sao Bùi Lão sư không hề giận bọn
đệ tử mà còn rỉ tai: "Mấy đứa bây thiệt là rất... hiểu
thầy!" Híc. Coi chừng tới phiên hai đứa tôi lại chịu hàm oan với
Huỳnh Chưởng môn phái Nga My Sơn nữa rồi. Thiện tai!
Thiện tai! Thôi thì sau cái vụ "kỳ cục án chiếc áo
thun", đệ tử đành "xin quỳ hai gối chống hai tay"
mà rằng:
Tạ lỗi bề trên chuyện lung tung
No tức cành hông chiếc áo thun
Thiệt tình mà mang tiếng khoác
lác
Bách ơi ta mắt trợn mang phùng!
Nhưng nói đi thì cũng xin được nói
lại. Ông bà mình tổng kết rằng "không có lửa sao có khói"
à nghen.
Ngày xưa, cuộc tình của thầy Trang - cô Thủy quá chừng
đẹp, khiến cả thầy trò THKT đều ngưỡng mộ và ai có sẵn
"điều kiện ắt có và đủ" thì
"cố noi theo". Cuộc tình đẹp và lãng mạn như thế làm sao
tránh được chuyện phát sinh những giai thoại, nhất là
với bọn "nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò"? Thôi thì
tiên trách kỷ, hậu trách nhân mà xử huề cho các can dự, bề trên hén!
+ Dạ thưa thầy Tính,
vậy là thầy trò mình chìm chung một xuồng rồi nhé. Cũng
bớt lẻ loi và lạnh lẽo vì trên xuồng mình có chở cả
"già" Bách! Người ta gọi đó là style "chết chùm".
Hai thầy trò mình đã cùng song chưởng hợp bích hợp thành
công lực nhưng vẫn bị Đỗ Chưởng môn nội công thâm hậu,
chiêu thức khôn lường hóa giải trớt quớt. (Híc, thầy ơi, thầy Trang - cô Thủy sáng nay ra quyết
định "phong tặng" cho đệ tử cái biệt danh mới: "Phước
kiến đen" rồi đó!) Thôi
thì đệ tử xin gửi tặng Bùi Lão sư 4 câu thơ để tùy nghi Lão
sư ngẫm nghĩ coi chúng có can dự chút xíu gì tới mình
không nhé:
Ông thầy mùa đông mơ mùa Thu
ngập Nắng
Chút nắng hanh vàng sưởi ấm buổi
chiều hôm
Sớm tối online sống cùng kỷ niệm
Hình bóng giai nhân cải lão hoàn
đồng
P.H.P.
|
|
|
|
|