Một mẩu kỷ niệm về cô Huỳnh Thị Lã
Ngô Nguyên soái nhà tôi nhận được
"chỉ lệnh" ngắn gọn của chị Hoàng Thị Cẩm Thạch: Trong
một thời gian "cực nhanh" và bằng mọi phương tiện, Ngô
Nguyên soái phải tìm cho ra cô Huỳnh Thị Lã dạy môn Sử
Địa của THKT chúng ta ngày xưa. Hết.
Chị Cẩm Thạch ơi, làm sao dám chống
lệnh một khi Ngô Nguyên soái nhà em đã lỡ cười toe toét
đầy hãnh diện trong ngày nhận giải "Cây Gậy Vàng" do
THKT trao tặng! (Trời ơi! xí xọn "nhiều chiện" làm chi
cho hại xác phàm vầy nè!).Thôi thì "bụng làm dạ chịu"
chứ than thở lớn tiếng rồi đến "râu" Kiến Đen thì...hậu
quả khó lường!
Bắt đầu từ đâu đây ta? À, hãy bỏ
chút công hồi ức lại về hình bóng cô giáo Lã ngày xưa để
mình còn có một chút gì... "nhớ nhau" (cụm từ thân
thương của THKT à nghen).
Từ trái qua:
thầy Nguyễn Văn Hòa,
thầy Nguyễn Hữu Thành, thầy Ngô Văn Rí, cô Huỳnh Anh, cô Xum, cô Tạ Thị Kiêm Hường, cô
Huỳnh Thị Lã, cô Hoàng Thị Cẩm Thạch, thầy Trần Văn Thới.
Ảnh
do cô Hoàng Thị Cẩm Thạch cung cấp ngày 17-4-2010
Tôi vẫn còn nhớ như in cái buổi
chiều ngày ấy. Chị Cẩm Thạch, cô Lã và tôi đồng hành
trên chuyến xe về quê. Đến huyện lỵ Cai Lậy, xe dừng lại
để mỗi người về một hướng. Chị Cẩm Thạch và tôi chung
đường về Sài Gòn, còn cô Lã thì đón xe đò ngược về Ba
Xuyên (Sóc Trăng bây giờ), bỗng dưng đài phát thanh của
nhà ai đó bên đường đang đọc bản tin khẩn cấp: Sài Gòn
ban lệnh giới nghiêm vì dinh tổng thống đang bị dội bom.
Thế là tôi và chị Thạch bàng hoàng vì chuyến về thăm nhà
không thành. Hai chị em định quay lại Kiến Tường thì một
em bé đi xe đạp ngang qua kêu to: thầy cô ơi, đường vô
Kiến Tường bị đấp mô ở Mỹ Phước Tây rồi! Thế là "bít
nẻo"! Lúc ấy, cô Lã chưa đón được xe về Sóc Trăng, cô
quay lại đề nghị hai chị em tôi cùng về nhà cô luôn. Còn
biết tính sao? Thôi thì sẵn dịp này mình về thăm "hai
bác" và gia đình cô một thể! Biết đâu chừng "cơ duyên
bất khả lậu!" Xe đến nhà cô Lã cũng vừa lúc "hoàng hôn
quê người" buông phủ, phố chợ buồn hiu, heo hắt mấy ngọn
đèn vàng! Mệt lử cho chuyến hành trình đầy âu lo, đêm ấy
giấc ngủ của tôi chập chờn đầy mộng mị và mơ hồ như đâu
đây có tiếng pháo nổ ầm đùng...!
Sáng hôm sau, cô Lã mời chúng tôi
đi ăn sáng cùng tiện thể tham quan thị xã Sóc Trăng nổi
tiếng với những điệu múa Lâm Thôn cùng hội đua thuyền
rồng. Kỷ niệm không bao giờ phai nhạt trong tôi là bữa
ăn sáng vô cùng đặc biệt hôm ấy: Cô Lã mời chúng tôi
điểm tâm với món "Bún mắm Bà Chóc" của người Khơme Nam
bộ (nước lèo được nấu bằng công thức: thịt heo, cá lóc,
tôm càng và... mắm bù hóc). Ăn bún tươi kèm với đậu đũa
sống để dài nguyên trái. Cả ba chúng tôi leo lên sạp cao
(tựa trên trời mòng) ngồi chong ngóc ngắm nhìn các bà
các cô đi chợ trong khi chờ bà bán hàng mang thức ăn ra.
Có lẽ sáng sớm gặp khách mở hàng có dáng vẻ hơi sang
trọng, bà chủ hàng lúng túng thế nào mà để nguyên cái
giá múc nước lèo rơi mạnh vào thùng và... xui xẻo thay,
người lãnh trọn phần... "ngạc nhiên chưa" này lại là
tôi! Và mãi đến 35 năm sau này, gương mặt lúng túng của
cô Lã và cái "hương gây mùi nhớ" kia vẫn còn phảng
phất... quanh quanh trong tôi. (Eo ôi, nhớ quá!)
Năm cô Lã về nhận nhiệm sở trường ta, tôi đã chú ý đến
một cô giáo vẫn còn mang đầy nét học trò: dáng người
thanh thanh, nho nhỏ, khuôn mặt luôn hiện diện nụ cười
dễ mang thiện cảm đến cho mọi người đối diện (trong đó
không thiếu phần của Ngô Nguyên soái!).
Hiện tại, cô Huỳnh Thị Lã đã nghỉ hưu và đi du lịch
thường xuyên (sau một thời gian dài phụ trách chức vụ
Hiệu phó trường Cao đẳng Sư phạm Sóc Trăng quê nhà). Cô
không dùng điện thoại cá nhân và vẫn còn cư ngụ ở cư xá
giáo viên trường CĐSP Sóc Trăng.
Cô Lã ơi, nếu cô đọc được những dòng chữ này, tôi tin
chắc rằng cô sẽ hiểu các thầy cô và các em học sinh THKT
không bao giờ quên cô đâu.
Chị Cẩm Thạch kính mến. Những gì mà chị tin cậy giao
phó, em đã phần nào hoàn tất rồi đó. Kính báo thông tin
về cô Huỳnh Thị Lã đến chị và toàn thể Gia đình THKT.
NGÔ BẢO TOÀN
(Tân An, 13-6-2010) |