|
|
Nhớ lại trận lụt năm 1966
Lụt ở Kiến Tường nói riêng và của miền Tây nói chung xảy ra đều đều
mỗi năm như “chuyên thường ngày ở huyện”. Tuy vậy cũng có những năm
nước dâng cao làm hầu như toàn tỉnh ly bị ngập, kể cả khu chợ trung
tâm.
Năm 1966 là năm lụt lớn. Cả khu phố chợ cũng bị ngập. Muốn di
chuyển, mọi người phải dùng chiếc thuyền ba lá nhỏ. Hình như năm đó
trường THKT phải đóng cửa một thời gian ngắn.

Các thầy giáo trẻ của THKT: Lương Văn Liên,
Bùi Trung Tính, và Nguyễn Hữu Hệ. Mùa nước lụt 1966 tại chợ Kiến
Tường.
Năm lụt đó, gia đình tôi ở khu Thành Công, đây là khu tương đối thấp
và hầu hết mọi nhà đều bị nước dâng ngập trên nền nhà cả mét. Nhà
tôi phải dùng những vỉ sắt làm sàn và sinh hoạt trên đó. Thật là vất
vả! Những ngày đi học, tôi phải chống xuồng ba lá đưa hai em tôi đi
học. Nếu ngày đó tôi cũng đi học thì mẹ tôi phải đưa đi hoặc phải
quá giang người quen. Có một lần, khi mẹ tôi chống xuồng thì có một
chiếc bo-bo chay nhanh qua tạo ra những lớp sóng làm cho thuyền bị
lật. Mẹ tôi, tôi và em Khuê tôi bi ướt như chuột lột và phải trở về
thay quần áo …
Có một kỷ niêm về trận lụt này mà tôi không thể quên.
Hôm đó là một buổi trưa Chủ nhật, mọi người đang nằm nghỉ thì bỗng
nghe một tiếng nổ lớn rồi những tiếng la thất thanh: “Cháy! Cháy!!!”
Mọi người trong nhà tôi hốt hoảng bật dậy nhìn qua cửa sổ thấy ngọn
lửa đang bốc cháy ở một căn nhà cách nhà tôi khoảng vài căn. Tuy
vậy, chúng tôi cũng bình tĩnh vì nghĩ rằng, lửa cháy thì đã có nước
ngay bên dưới thì sẽ dập tắt dễ dàng thôi, chẳng cần gọi xe cứu hỏa.
Hơn nữa, nhà tôi là căn nhà đứng riêng không dính với căn nhà nào
thì lửa làm sao bắt tới được… Nhưng vài phút sau đó, tôi thấy những
ngọn lửa cháy và trôi trên mặt nước thì mọi người đều vô cùng hốt
hoảng! Lạ quá! Sao lửa lại cháy được trên mặt nước! Tôi và em tôi
vội vàng thu xếp những đồ dùng cần thiết để lên một cái sàn làm trên
những thùng phuy rồi đẩy ra khỏi căn nhà vì tôi nghĩ rằng lửa có thể
trôi đến làm cháy nhà. Rất may sau khoảng nửa giờ, mọi người đã chế
ngự được ngọn lửa.
Sau đó, chúng tôi được biết căn nhà phát cháy là nhà của ông Rậu.
Ông Rậu có quen biết một số người làm trong phi trường gần đó. Ông
nhờ họ mua lại xăng máy bay giá rẻ rồi tích trữ vào những thùng
phuỵ. Khi nước lụt, ông dùng vỉ sắt kê trên những thùng phuy này để
làm sàn. Ông lại để một bếp dầu và dùng xăng máy bay để nấu kê trên
một thùng phuy có chứa xăng máy bay. Có thể ngày đó do nấu nướng
nhiều nên bếp nóng bén lửa làm cháy cả bếp rồi bén xuống thùng phuy
chứa xăng ở dưới làm nổ tung thùng phuy, xăng tràn ra và lửa bén vào
những mảng xăng này cháy trên mặt nước. Đứa con trai 4 tuổi của ông
bị chết ngay trong nhà. Phần ông Rậu cứ phải bơi qua bơi lại để cứu
mấy người con còn lại nên bị lửa cháy trôi trên mặt nước làm ông bị
phỏng khá nặng phải đưa vào bệnh viện, nhưng sau đó ông cũng qua đời
vì bị nhiều vết phỏng nặng. Thật tội nghiệp, một thảm họa tang
thương của gia đình ông: hai người chết!
Phần tôi cũng một phen hú hồn vì lần đầu tiên trong đời chứng kiến
cảnh nước lụt mà lai có lửa cháy trôi lềnh bềnh trên mặt nước!
MAI KHÁNH THƯ – PHẠM DOANH MÔN
(Canberra – Úc 30-11-2010. Viết lại theo trí nhớ và lời kể của
một anh bạn học ở gần nhà trên tôi một lớp)
|
|