|
Những kỷ niệm với thầy Tiêu Ngọc Sơn
Thời gian tôi học với thầy Tiêu Ngọc Sơn khá
lâu môn Lý - Hóa, thầy rất "bình dân" không văn hoa chải chuốt, luôn
yêu quý học trò.
Năm đó tôi học lớp 11 được làm trưởng lớp, còn thầy là giáo sư hướng
dẫn, cho nên thầy trò có dịp sát cánh bên nhau, vì vậy có nhiều kỷ
niệm khó quên.
Cuối năm thi xong đệ nhị lục cá nguyệt, tôi được xếp hạng rất cao,
thầy trò vui mừng lắm. Gần nghỉ hè, tôi buồn thỏ thẻ với thầy: "Chắc
năm sau em nghỉ học, đi xin việc làm." Nghe xong thầy giận lắm nói
luôn "còn một năm nữa không ráng được hay sao, thi xong tú tài 2 rồi
làm gì thì làm." Tôi nói vì hoàn cảnh khó khăn mới nghỉ hoc chứ cũng
tiếc lắm, thầy nói "có gì khó nói ra xem các thầy giúp được gì
không". Tôi cám ơn ra về lòng trĩu nặng. Mấy hôm sau tôi đến nhà
thầy kể hết "tâm sự đời tôi", thầy mới xót thương đứa học trò khó.
Thầy nói: "Thôi thì nghỉ, nhưng đi làm nhớ học thêm thi cho được TT2
chứ bỏ qua uổng lắm". Rồi thầy phê vào thành tích biểu của tôi những
câu không thể nào đẹp hơn nữa để tôi làm hành trang vào đời, tôi nhớ
ơn thầy lắm!
Nhưng việc nghỉ học đi làm không thành, tôi tiếp tục hoc thi xong
TT2. Thầy nghe tin được mừng lắm [lúc đó thầy đã đổi đi rồi].
Thầy Tiêu Ngọc Sơn và học trò Nguyễn Văn Mầu
gặp lại nhau lần đầu tiên sau 40 năm tại Núi Đất (Mộc Hóa) ngày
4-2-2012.
Đó là chuyện vui, còn chuyện không được vui, tôi cũng kể ra cho thầy
và các bạn nghe để có thể tránh được những điều oan ức. Số là cùng
năm đó, trong lớp có bạn bị nạn, tôi đứng ra quyên góp đến thăm,
thầy biết được khen lắm. Lần nữa trong lớp có nạn lớn, thầy viết cho
tôi một lá thư, đai ý nói là việc này quan trọng và gấp lắm phải làm
cho chu đáo, tôi nghe theo lời dặn làm xong trong buổi sang đó, định
đầu giờ chiều báo kết quả tốt đẹp. Đến lớp thấy thầy "đỏ mặt tía
tai" tôi và các bạn trong lớp không biết chuyện gì ngồi im không dám
thở vì trước nay chưa từng thấy thầy giận đến thế. Thầy kêu tôi đứng
lên hỏi "thư thầy đâu và công việc thầy giao làm đến đâu rồi?” Tưởng
gì chứ chuyện đó mình làm rồi không sợ, tôi bình tĩnh giở cuốn sách
ra tìm lá thư vì buổi sáng tôi cẩn thận để vào đó, kiếm hoài mà
không thấy, tôi xanh mặt, thấy vậy thầy mới lấy từ trong túi áo ra
một lá thư và nói: "Em khinh thường thầy quá, quăng bỏ thư có em
trong lớp lượm ở dưới đất đưa cho thầy đây nè", Tôi tối tăm mày mặt,
chết đứng như "Từ Hải", oan như "Thị Kính", tôi vô tình làm rơi lá
thư hồi nào không hay. Tôi tỏ ra ân hận, nhận lỗi với thầy. Sau đó
tôi có đến nhà thầy xin lỗi lần nữa, khi biết ngọn nguồn, thầy càng
yêu quí tôi hơn nữa. Vui miệng, tôi có hỏi thầy ai đưa lá thư đó cho
thầy, thầy cười không nói chỉ khuyên một câu "làm việc gì cũng phải
cẩn thận."
Thời gian dù có làm thay đổi hình thể vạn vật, nhưng những kỷ niệm
vui buồn vẫn ngọt ngào mãi trong tim.
Kính chào thầy, chúc thầy và gia đình bình yên, hạnh phúc, sống vui,
sống khỏe.
Học trò cũ.
NGUYỄN VĂN MẦU
(Mộc Hóa 21-3-2012)
|
|