hồi ức về nhau

 

     Thành (2)

                                                      Một happy-end như trong chuyện cổ tích

 

 

 

 

 

 

Sau khi biết truyện về Thành, em Trần Ngọc Bách đã cố công tìm Thành. Bách đã tìm ra Lương Văn Thành, nhưng chỉ là người trùng tên. Lương Văn Thành cũng là học trò của tôi khi xưa, nay đang sống bằng nghề trồng cà phê ở Lâm Đồng. Thế là gia đình THKT lại được tìm ra thêm một con chim xa đàn. Sau đó nhờ các em Dương Tấn Lương và Phạm Hồng Phước, tôi đã nối liên lạc được với Lâm Phước Thành, tức Thành trong câu truyện. Thành đang sống ở Cà Mau, hành nghề thầy thuốc Nam. Qua điện thoại, ngay âm thanh đầu tiên Thành đã nhận ra tôi, nhưng tôi không nhận ra Thành. Có một số điều về gia cảnh, Thành chỉ nói riêng với tôi. Ngoài những điều riêng tư ấy ra, tôi xin viết ra đây cuộc điện đàm, coi như là đoạn kết của câu truyện.

 

- Ông thầy: Phải nước uống ở Cà Mau đã làm em đổi giọng.

- Trò Thành: Dạ không. Em bị mất tiếng từ lâu rồi.

- Ông thầy: Nếu em không vào Internet, mình chỉ có thể biết nhau qua âm thanh mà thôi.

- Trò Thành: Nhờ vậy mình mới tha hồ tưởng tượng chứ thầy. Nhìn mặt thật buồn lắm thầy ơi.

- Ông thầy: Nếu vậy thầy tưởng tượng em vẫn ngang tàng như xưa và đang ôm bầu rượu.

- Trò Thành: Rượu là cơm bữa của em. Uống cho quên mình là ai mà. (cười to).

- Ông thầy: ...(nói vài câu an ủi)…

- Ông thầy: Nhưng thầy không tưởng tượng nổi một người ngang tàng như em lại là một thầy lang.

- Trò Thành: Thì em vẫn ngang tàng. Em là lang băm mà. Nghĩa là em chuyên môn đi băm người ta. (cười) Người ta bảo em băm ở đâu thì em băm ở đó.

(Cả hai chúng tôi cười sảng khoái)

- Ông thầy: Thế tại sao em chọn nghề làm lang băm?

- Trò Thành: Đã có lần em định tự sát, nhưng em vẫn phải sống. Em nghĩ nếu sống, mình không thể làm vương làm tướng được thì thôi mình làm thầy vậy.

(Cả hai chúng tôi vùng cười phá lên.)

- Ông thầy: Thầy muốn em nói chuyện với cô Thủy.

- Cô giáo: Hello Thành. Nếu cần thuốc Nam chắc phải hỏi em.

- Trò Thành: Dạ chào cô. Cô nói hello làm em lạ quá (cười). (Đổi giọng) Dạ nếu thầy cần châm cứu, thầy về đây em có thể giúp được.

 

Tuy chỉ nghe được tiếng nói, nhưng tôi cảm nhận trong cốt lõi của âm thanh tấm lòng thành thực và rất nghiêm túc. Tôi trực giác ra lòng nhân ái của một lương y nơi Thành.

 

Đúng đây là Thành của năm xưa. Một người cao ngạo hay là một trong những kẻ misfit? Tôi, và có lẽ cũng không có ai, đủ tư cách để trả lời. Khi những người bị bắn tung lên bởi một tiếng nổ của biến cố lịch sử, rbị rớt xuống đất bầm dập, những người ở ngoài ai có thể phê phán những nạn nhân ấy? Có phê phán cũng vô nghĩa khi tiếng nổ đã phá hủy tất cả, chỉ còn lại một khoảng trống mênh mông trong đời. Nhưng vẫn có những người, dù thương tích đầy mình, đã đứng dậy được để tiếp tục sống. Tôi nghiệm ra muốn sống chúng ta cần phải có một tấm lòng để yêu đời và cần một óc hài hước để tha thứ cho người. Ha ha, Hạnh phúc không phải là những gì cao xa mình muốn có, nhưng là lòng tri ân những gì nhỏ nhoi mình đang có. Cuối cùng Thành nói, “Em không ngờ các thầy cô còn nhớ đến em.” Đây rồi, cái mà tôi muốn nói tới. Tôi mong Thành, một ngày nào đó, tưởng tượng ra - không phải trong cõi mộng “không ngờ”- cái thế giới tình thương thật đó của chúng ta. Còn bao nhiêu em “Thành” khác đang lạc lõng đâu đó, hãy ghé thăm trường cũ một lần.

 

ĐỖ NGỌC TRANG

(Elk Grove, CA, Mỹ, 4-4-2010)

 
 


Copyright © 2010 Trung hoc Kien Tuong Homepage