|
Chút tản mạn... buồn!
Tất niên lớp Đệv Lục A (1966). Vân Hồng (thứ
hai từ trái qua).
Suốt gần tuần lễ nay, mặc dù đã
cố gắng chuẩn bị nhưng vẫn không kịp về để góp mặt “Ngày Gặp Nhau”.
Vì thế, trong lòng tôi, ngoài nỗi buồn, còn có nỗi nôn nao.
Sáng thứ Bảy VN, chỗ tôi ở đi sau
Saigon 12 tiếng. Giờ này, trong đầu tôi đã hình dung được tâm trạng
của mọi người – đêm nay, nơi đó, những Thầy, Cô, Bạn, Bè tham gia,
chắc ai ngủ được?
Mấy tiếng đồng hồ sau, tôi tưởng
tượng ra cảnh rộn ràng nơi cổng trường của tôi… Có lẽ, gặp nhau,
chưa ai kịp “ới” nhau đâu, phải nhìn nhau đã, phải ngờ ngợ đã, và
rồi sẽ bật reo lên “Trời, mày đây hả?…” Rồi nhìn kỹ lại nhau, để
nuốt nghẹn ngào, mừng thì có mừng, nhưng làm sao giấu được nỗi nghẹn
ngào, phải không?
Những hình ảnh sôi động, ngổn
ngang cứ dựng lên trong cái đầu bé xíu và tôi thấp thỏm chờ… coi
hình!
Chủ nhật mở ra cũng chưa thấy,
nghĩ, à, Kiến Đen chắc đang “phê” vì đuối sức quá rồi, đã vắt kiệt
hết sức lực của mình rồi… Ngày thứ Hai, mở trang THKT, chưng hửng
“sao chưa post hình lên vậy?” Và suốt mấy ngày đó, cứ bật máy, mở
hoài trang nhà và… đợi mong…
Đây rồi, hình nặng quá, máy chạy
thật chậm, trong lòng tôi sinh ra nóng nảy, sốt ruột… Những tấm hình
mở ra từ từ…. Tôi nhìn từng gương mặt, đoán coi là ai, cái đầu vận
dụng hết công suất rà lên từng gương mặt xa lạ để tìm chút nét
xưa?!…
Tôi cứ coi đi coi lại những tấm
hình "Về trường xưa". Có khi nước mắt đã ứa ra, có khi bật cười vì
những lời chua dí dỏm… nhưng rồi, không hiểu sao lòng tôi chùng
xuống một nỗi ngậm ngùi…!
Đã biết lẽ thường hằng của trời
đất, tất cả rồi cũng tàn phai, huống chi những người bạn của tôi
“Cõng cả gió mưa của đời” như Trần Thị Thanh Nguyên đã thở than thì
nét xưa giờ còn đâu?
Trần Thị Thanh Nguyên (thứ 5 từ trái qua).
Cái laptop đóng lại, nhưng tôi
không làm gì được, cứ ngồi thừ trong gian phòng đầy ắp màu sắc…
Những hình ảnh lùng bùng trong trí nhớ, dắt tôi lộn trở về con đường
có hàng điệp già phủ um bóng mát mà ngày xưa mỗi ngày có hai lượt
dấu chân của lũ học trò chúng tôi hồn giấy mới, dáng mỏng manh quấn
quýt như những cánh bướm trắng dọc theo lối đi…
... Tôi muốn ngủ, giấc ngủ đưa
tôi về ngày xưa. Một giấc ngủ cho quên đi nỗi buồn còn đọng lại
quanh đây,...
Đừng ai cướp giấc mơ của tôi
NGUYỄN THỊ VÂN HỒNG
(Micgigan, 29-6-2010)
|
|