Những dòng tâm sự cùng cô Trần Thị Trị
Vĩnh
Hưng, tháng 6-2011
Kính
thưa cô,
Khoảng năm 1986, em có dịp về Tân An
dự họp. Những năm ấy, điều kiện đi
lại từ huyện biên giới Vĩnh Hưng về
thị xã Tân An rất khó đi, để đảm
bảo về dự họp đúng thời gian đành
phải đi trước một ngày; phương tiện
đi hai chặng, ngồi tắc ráng đến
Mộc Hóa, sau đó đi xe khách đến Tân
An. Thật sự thời gian ấy giao thông
đi lại rất ư là vất vả.
Trên sân trường THKT. Hàng ngồi phía
trước, từ trái qua: các thầy cô Nguyễn
Thị Bích Thủy, Hoàng Đình Biểu, Trần Thị
Trị, Trần Khắc Hòa, Huỳnh Trung Dung
(hôm ấy mặc áo dài màu đỏ bordeaux),
Hoàng Thị Thịnh, cô Tô Ngọc Thạnh, Đoàn
Văn Nhiêu.
Hàng ngồi phía sau, từ trái qua: các
thầy Nguyễn Trọng Hòa (phía sau cô Trị),
thầy Nguyễn Văn Trọi (phía sau thầy
Hòa), thầy Tiêu Ngọc Sơn (giữa cô Dung
và cô Thịnh).
Hàng đứng là các học sinh. (Ảnh do thầy
Đỗ Ngọc Trang cung cấp).
Chiều hôm ấy em đến Tân An, sau khi
trao đổi chuyện với Khưu Lệ Anh ở
văn phòng Mặt trận Tổ quốc tỉnh,
em mới được biết cô đang sinh sống
ở trên cầu Vàm Thủ, huyện Thủ
Thừa. Sau khi hỏi rõ đường đi, em
mượn xe đạp của cơ quan lên đường đi
tìm cô.
Hơn ba giờ đạp xe men theo con đường
đá đỏ từ Hướng Thọ Phú đi Vàm
Thủ là những cánh đồng lúa xanh
rì, lượn sóng theo làn gió thổi,
với tiết trời mát dịu đó làm em
quên đi mệt nhọc. Và cuối cùng
điểm đến đã đến.
Cuộc hội ngộ hôm ấy luôn ghi vào
ký ức của em, lúc ấy cô và em đều
không cầm nước mắt, cuộc hội ngộ
thật sự sau 14 năm em rời ghế nhà
trường bôn ba trong cuộc sống. Đêm
ấy, cô hỏi thăm rất nhiều bạn đang
sinh sống và làm việc ở Vĩnh Hưng;
cô giới thiệu với phu quân “đây là
học trò của em và cũng là em cô
cậu với em” và khoe với phu quân
rằng “qua câu chuyện, anh thấy đó,
học trò của em tụi nó đều thành
đạt cả”. Câu nói ngắn gọn của cô
vừa là niềm tự hào trong cô, nhưng
cũng vừa làm cho chúng em phải suy
gẫm, sở dĩ có được sự thành đạt
đó cũng nhờ công ơn dạy dỗ của quý
thầy, quý cô; bởi vậy chúng em
không bao giờ quên được câu “công cha,
nghĩa mẹ, ơn thầy”.
Tâm sự với cô đến khuya, những
tưởng cô đã mệt mỏi sau một ngày
vất vả với gia đình và học trò cữ,
không ngờ 4 giờ sáng hôm sau, cô đã
chuẩn bị tươm tất cho phu quân và em
buổi ăn sáng, để em kịp lên đường
trở về thị xã đúng thời gian dự
họp. Tấm tình của cô với học trò
sao mà ấm áp và đáng trân trọng
quá.
Cô Trần Thị Trị và phu quân tại nhà ở
Seattle (Washington, Hoa Kỳ). Ảnh do cô
Trị gửi về ngày 19-4-2010.
Những năm gần đây qua Khưu Lệ Anh, em
mới biết cô đã ra nước ngoài sinh
sống, thế là ước vọng gặp lại cô
những lần tiếp theo khó mà thực
hiện được. Hôm nay trên trang Web gia
đình THKT, em nhìn được cô qua ảnh
nhỏ và cảm nhận cô đã già đi
nhiều mặc dù mới trên 64 tuổi, duy
chỉ có đôi mắt của cô là không thay
đổi và đây là điểm dễ nhận mà em
không quên được.
Đọc được thư này, cô nhớ hồi âm cho
em qua hộp thư
[email protected].
Em mong thư cô.
Học trò của cô
BÙI VĂN TÝ - ĐỒNG HƯƠNG
(Vĩnh Hung 6-2011)