|
Chuyện
một ông già học vi tính
* Tạp bút
Từ ngày đi họp mặt Gia đình THKT ở Núi Đất về,
tôi quyết tâm đi học vi tính cho biết lên mạng, viết mail để đọc và
giao lưu với thầy bạn gần xa của THKT. Đang phân vân học bằng cách
nào, một hôm xem TV có một phóng sự tài liệu nói về tuổi đời tuổi
nghề của một nghệ sĩ cao niên, câu chuyện nhiều chi tiết, nhưng tôi
chú ý nhất là cách học sử dụng máy vi tính của ông. Người nghệ sĩ
lúc làm chương trình đã 88 tuổi hóm hỉnh kể lại hành trình học làm
thay đổi cách suy nghĩ học tập của tôi.
Nguồn minh họa: Internet.
Ông có cô học trò đi nước ngoài muốn ông dạy thêm, nhưng qua điện
thoại thì bất tiện, không kết quả, cô học trò gợi ý:
- Thầy phải làm quen vi tính mới được.
Ông đồng ý. Mấy ngày sau, cô gởi biếu cho ông một dàn máy khá hiện
đại. Nhưng từ trước tới giờ ông có biết sử dụng nó đâu. Ông điện
hỏi: "Làm sao sử dụng?" Cô trả lời: "Thầy phải đi học". Nghe lời cô
học trò, ông nhờ người con gái tìm giùm một ông thầy về nhà dạy chứ
tuổi đó còn đi đâu nữa. Thấy lâu không ai đến dạy, ông nhắc, cô con
gái mới nói: "Con có kêu mấy người, nhưng ai cũng lắc đầu, nói tuổi
đó mà học gì nữa". Ông nói: "Mày dại quá, mày kêu mà đừng nói tuổi
thì người ta tới liền chứ gì".
Nghe lời ông dặn, ngày sau cô con gái nói: "Có rồi, chiều nay ba ở
nhà đón người ta". Y hẹn, chiều có một thanh niên quần áo chỉnh tề
đến gõ cửa, ông ra mở anh thanh niên bước vào phòng, thấy dàn máy
tính mà không thấy ai, mới hỏi: "Ai học đâu rồi ông?" Ông mới mở nụ
cươi "cầu tài" nói: "Qua nè.” Tưởng ông nói chơi, người thanh niên
cười nói lại: "Ông già quá rồi mà học gì nữa." Ông mới kể câu chuyện
nói thật cho anh ta hiểu. Cuối cùng anh ta đồng ý dạy, còn nói thêm:
"Cháu dạy thử một tuần hai buổi, mỗi buổi hai tiếng giá tiền là 350
ngàn đồng." Ông gật đầu đông ý nói: "Bi nhiêu thì bi, tôi không so
đo gì đâu, miễn anh chiu dạy". Anh ta đến dạy được hai tuần [8
tiếng]. Sau khi hết giờ cuối, ông mới kêu "anh thầy" lại nhỏ nhẹ
nói: "Cám ơn cháu vì đã tận tình dạy cho ông thời gian qua, đây 400
ngàn trả tiền công tháng này, thưởng thêm 50 ngàn uống cà phê". Khi
nghe ông xin thôi học, anh thanh niên lo sợ nói: "Cháu có điều gì
thất lễ làm ông giận?" Ông cưòi nói: "Học như vậy đủ dùng rồi, không
phí thêm thì giờ nữa, thời gian của ông còn lại ít lắm."
Người thanh niên vui vẻ ra về, còn nói sau này có gì khó, ông cứ gọi
điện hỏi thêm, đừng ngại.
Tôi và mọi người chắc còn phải học thêm nhiều điều ở ông ấy.
NGUYỄN VĂN MẦU
(Mộc Hóa 21-3-2012)
|
|