|
Câu chuyện "quởn" của đời tôi
* Tạp văn
"Quởn" quá ngồi buồn nhớ lại lời thầy
dạy "văn ôn, võ luyện" chuyện gì mà để lâu quá không xài tới sẽ bị
"cùn" vội lấy máy ra "gõ" một bài để các bạn gần xa thư giãn.
Đó là chuyện "quởn" đời tôi.
Hồi năm nẳm còn học ờ tiểu học trường
làng, tuy còn nhỏ nhưng học đủ môn, trong đó có môn "tập vẽ" vào
ngày cuối tuần. Hôm đó thầy ra đề vẽ con "rắn", tôi có hoa tay nên
vẽ đẹp lắm và xong sớm nhất, còn nhiều thì giờ "quởn" tính vẽ thêm,
nhưng nhớ lại hồi xưa có người vẽ thêm bốn chân cho rắn bị nguời đời
chê cười, tôi chẳng dại gì mà bắt chước. Ngồi "quởn", tôi lấy hộp
bút chì màu ra tô thêm cho đẹp hơn, tôi làm hết 12 màu lên con rắn
thành 12 khúc, sẵn tay làm thêm cái đầu nhỏ ở đằng sau cho nó "hoành
tráng". Ai có con rắn như mình. Đến khi chấm điểm, thầy đánh dấu hỏi
tổ bố, cho "cây gậy" chống về, còn đưa cho cả lớp xem nữa chứ, làm
tôi xấu hổ quá chừng.
* Nguồn minh họa: Internet.
Khi lớn đi dạy học, mới ra trường còn trẻ lắm, ở đó tôi có quen một
cô giáo cũng cỡ tuổi tôi, làm bạn ít lâu cô có đề xuất chuyện tương
lai, tôi nói để "quởn quởn" hãy tính. Ít lâu sau, cô nhắc lại, tôi
lại nói "để quởn đi, mình còn trẻ mà". Cuối năm đó, cô lấy chồng,
gặp tôi, cô hỏi "quởn chưa?"
Buồn quá, tôi bèn nghỉ dạy, ít năm sau
cưới vợ, lên tỉnh kiếm việc làm, cũng cái bệnh "quởn" đó mà tôi bị
mất việc mấy lần. Cuối cùng thôi nghỉ về nhà làm nghề tự do cho nó
"quởn" hơn.
Bữa nọ thấy không có việc hơi
"quởn", tôi ra quán thư giãn vài bàn cờ tướng. Chưa hết một bàn thì
có điện thoại kêu về có khách đặt hàng, đang say mê, tôi chặc lưỡi
"lúc quởn không kêu chờ chút", nhưng bàn cờ đâu có chút được, khi về
tới nhà, khách bỏ đi từ lúc nào rồi, vợ tôi cằn nhằn "quởn dữ".
Từ đó về sau tôi sợ luôn không dám "quởn "nữa. Lúc nào thấy "quởn",
nghe lời thầy "luyện" thêm vi tính, viết bài đăng lên trang web THKT
cho hết "quởn".
Câu chuyện đến đây tạm dừng, có "quởn"
thì xin quý thầy cô và các bạn cười cái coi cho đỡ buồn, xin cám ơn.
Chào tạm biệt
NGUYỄN VĂN MẦU
(Saigon 25-4-2012)
|
|