|
Má
Buổi chiều
nay, cũng như bao buổi chiều…
Vẫn hàng cây, vẫn ánh tà dương, vẫn con đường xa xăm thăm thẳm…
Vẫn mây trời
này, vẫn hàng cây rì rào gió thổi, một ngày rất xa xưa con ngồi bên
má, má đút cơm cho con, chén cơm trộn mít làm thức ăn mà đến giờ con
vẫn chưa quên vị ngọt. Ba đào giếng một mình ngoài đồng trong bóng
chiều nhập nhoạng và tiếng muỗi vo ve. Con nhõng nhẽo đòi má đút cơm
trước. Em con không chịu. Má chiều em, đút em trước, con cằn nhằn,
má bực bội quát con. Con tủi thân òa khóc! Má liền dỗ dành, năn nỉ
con rất lâu... nhưng con không nín. Má lấy vạt áo lau nước mắt cho
con, con được thể càng khóc nhiều hơn để được má vỗ về. Má đứng dậy
ôm con.
"Xoảng", chén
cơm tuột ra rơi vỡ tan tành! Má đứng lặng! Rồi má khóc và bỏ đi! 2
chị em con òa lên chạy theo ôm chân má! Má bới chén cơm khác, dắt 2
đứa ra đồng vừa đút cơm, vừa đuổi muỗi, vừa phụ ba đào giếng!
Khuya, lạnh
ngắt... ba má đốt đèn dầu đi nhổ cải. Con trở mình. Em nằm khóc bên
cạnh con. Đêm nào cũng vậy, nó vừa khóc vừa lải nhải một điệp khúc:
“Má ơi vô ngủ với con…!''.Thỉnh thoảng em khóc quá, má lại giở mùng
ôm nó, tay má vô tình chạm vào người con, buốt giá!
Sáng, má đi
bán cải, con luôn chạy theo xe đạp của má đến khuất con dốc và nói
với theo: "Má nhớ về sớm sớm nghen!", ngày nào không nói câu đó là
con sợ má đi luôn không thèm về với con. Trưa, vừa nghe ba nói :"Má
ai về kìa!" là con và em tất tả chạy ra đường đón má, vừa chạy vừa
hét lên: "Má về! Má về! Má về!" dù không bao giờ má mua quà, nhưng
chạy đi đón má là niềm vui thực sự của con!
Ba má đi làm
rẫy bên kia suối, con và em ở nhà cho ngoại trông. Con nhớ chiều nào
cũng trèo lên xe bò, đứng nhón gót cố nhìn qua màn sương đang mờ dần
xem ba má ở đâu. Khi nào ba má về tới thì chân con cũng đau ê ẩm.
Một đêm giông lớn, con nhớ rõ mưa như trút nước mà ba má chưa về.
Con ra đứng nhìn trước cửa chỉ thấy mịt mờ đêm đen. Mặc cho ngoại
vừa dỗ dành, vừa hăm dọa, con vẫn khóc nức nở, vì ba má chưa chịu
về! Đến khi mưa dứt, ba má về thì mắt con sưng húp và mũi con nghẹt
cứng!
Chiều nào con
cũng ra suối đứng trên xe bò nhìn qua rẫy tre, hàng dừa trông bóng
má. "Chim bay về núi tối rồi", con hiểu rất rõ hình ảnh đó! Khi lần
đầu đọc tập thơ "Góc sân và khoảng trời"của Trần Đăng Khoa, con cảm
thấy rất thân quen. Ai từng dõi theo đàn chim bay lượn xao xác trên
con nước mới hiểu rõ hình tượng "Cánh cò chớp trắng trên sông Kinh
Thầy"! Chớp trắng ở đây chính là sự tương phản của màu lông, màu mây
và ánh sáng. Con chưa thấy hình ảnh nào thực hơn thế!
Rồi mưa, nắng,
gió. Sớm, chiều, trăng lên... Tháng ngày dồn dập qua đi, những kỷ
niệm ngày xưa có lẽ ba má không còn nhớ nữa, nhưng đó vĩnh viễn là
dấu ấn không thể phai mờ trong tuổi thơ con! Chưa bao giờ con không
khóc khi nhớ lại!
Lúc con thơ
ấu, ba má là tất cả với con, là cuộc sống, là niềm vui, là nỗi buồn!
Con luôn sợ hãi và thấy bơ vơ lạc lõng khi xa ba má dù chỉ trong
giây phút! Thế giới này chỉ gói gọn trong con là căn nhà tranh, mảnh
sân đầy cát, hàng dừa lũy tre, mặt trời mặt trăng, là em con và ba
má!
Cuộc sống đó
thật êm đềm, lặng lẽ và thanh bình! Con có một tuổi thơ cơ cực nhưng
đầm ấm yêu thương!
Tác giả bên mẹ mình. (Ảnh do tác giả cung
cấp).
Nhưng rồi cuộc
đời dần đẩy con ra khỏi vòng tay ba má! Dù cho má có ôm con chặt đến
đâu vẫn không thể giữ được con bên cạnh nữa! Con ra đi như một điều
tất yếu, như chim đủ lông phải rời khỏi tổ. Trước mắt con là một
chân trời rộng mở với bao điều hứa hẹn. Con hòa mình vào những mối
quan hệ phức tạp và rắc rối. Con không còn là đứa bé thơ dại ngày
nào nữa! Con phải học cách sống khi không có má bên cạnh và con quen
dần với sự thiếu vắng hơi ấm của má trong cuộc đời! Giờ đây con có
thể khóc, nhưng không phải vì má, con có thể nghĩ nhiều, nhưng không
phải về má, con có thể đau khổ và hạnh phúc, nhưng không có má. Con
để má một góc trong tâm hồn, nhưng không còn là tất cả! Còn má? Má
vẫn vất vả làm lụng nuôi con, dù ở xa nhưng má vẫn đau đáu dõi theo
con, lo lắng cho con từng manh quần tấm áo, từng bữa ăn giấc ngủ,
con vẫn là tất cả với má! Má đối với con trọn vẹn và chưa bao giờ
đổi thay!
Con mỏi mệt
đuổi theo nhiều ảo vọng, con tưởng cuộc đời là hoa thơm cỏ lạ! Nhưng
khi gặp quá nhiều đồi dốc, khi thấy mệt mỏi đuối sức, con mới nhớ về
má! Vẫn còn một bờ bến bình yên đón đợi con suốt cả cuộc đời mà con
lãng quên!
Cuộc sống này
đâu là thật và đâu là ảo? Con cần tìm gì trong cuộc đời? Có lẽ là
tìm một hạnh phúc. Con đã sống hết mình với tình bạn, say đắm với
tình yêu… nhưng rồi tất cả cũng lần lượt nhạt phai. Khi quanh con
không còn ai, con mới nhận ra con vẫn còn có má. Con đã hiểu ra một
điều rất đỗi giản đơn: bất cứ tình gì trong cuộc đời này cũng có thể
mất đi, chỉ có tình máu mủ muôn đời vẫn thế!
Con luôn sợ
hãi một ngày mà dù cho có nhìn xuyên qua tất cả lũy tre, hàng dừa
trên thế gian này, con cũng không bao giờ thấy má, dù có đứng chờ
cho đến khi kiệt sức, má cũng không bao giờ về với con! Đó sẽ là
ngày bất hạnh nhất cuộc đời con! Con muốn giơ tay níu giữ thời gian,
nhưng đôi tay con quá bé nhỏ, tất cả vẫn cứ lạnh lùng và phũ phàng
trôi đi. Cuộc sống này con sợ nhất là sự chia ly! Con sợ nhất là sự
đổi thay!
Nhưng rồi con
biết vẫn phải tiếp tục rời xa má để tiếp tục đi, trên con đường mà
con đã chọn. Dù có bao nhiêu đồi dốc, con cũng cố gắng vượt qua, vì
má, vì con biết vẫn còn người trông dõi theo từng bước chân con, sẵn
lòng tha thứ tất cả cho con và dang tay đón đợi con về. Tình thương
đó của má sẽ mãi theo suốt cho đến cuối con đường đời con đi.
TRƯƠNG THỊ ÁI HÒA
(TP.HCM 12-5-2012)
|
|