Tháng Sáu, trở về...
* Tản mạn
1.
Nghe bài hát “Tháng sáu trời mưa”, tôi lại nhớ đến tháng
6 năm 2010. Lúc ấy, thời tiết Mộc Hóa vẫn khô khan và nắng gắt.
Nhưng ai cũng háo hức về tham dự ngày họp mặt mang chủ đề “Về thăm
trường xưa” của Cựu giáo chức và học sinh trường Trung học Kiến
Tường.
Tháng 6 năm nay, thời tiết mưa nhiều, ẩm ướt hơn. Tôi có
dịp thăm lại sân trường, nơi đã tổ chức cuộc họp mặt đó. Hai năm
qua, trường THCS thị trấn Mộc Hóa đã xây dựng khang trang, sạch đẹp
hơn và đã được công nhận là trường đạt chuẩn quốc gia với sự nỗ lực,
phấn đấu không ngừng nghỉ của đội ngũ thầy và trò tại đây.
Bây giờ, mùa hè đã đến, góc sân trường đỏ rực màu hoa
phượng. Lòng mình lâng lâng chợt nghĩ về mùa hè của tuổi học trò với
những kỷ niệm vui buồn bất tuyệt trong đời.
“Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy.
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương.”
(Tập thơ “Nhà tiên tri” -
Kahlil Gibran)
Thầy trò THKT về thăm lại trường xưa - nay là
trường THCS thị trấn Mộc Hóa.
2.
Với tinh thần “Trung học Kiến Tường”, tôi cảm nhận trong
2 năm qua đã có biết bao nhiêu cuộc hội ngộ, họp mặt tưởng chừng như
không thể. Ai cũng mong cho mình gặp lại thầy cô và bạn bè. Đã gặp
nhau rồi thì dù ở gần, ở xa sự trùng phùng luôn trở thành niềm ước
ao hạnh phúc. Thế mới biết, cội rễ học đường luôn vững bền và có sức
mạnh vạn năng khiến những điều không thể đã trở nên có thể, trở
thành hiện thực sống động, lung linh, tươi đẹp lạ lùng.
… “Và như thế tôi sống vui từng ngày
Và như thế
tôi đến trong cuộc đời
Đã yêu cuộc
đời này bằng trái tim của tôi” ...
(Bài hát
“Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui” - Trịnh Công Sơn)
3.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng hoàn hảo, đủ đầy.
Nhiều hoàn cảnh sống còn lắm gian nan, khó khăn. Từ đó, mới thấy hết
trong 2 năm qua, sự chung tay, góp sức vào những phần quà, những
suất học bổng dành cho sinh viên, học sinh, đặc biệt là các em nhỏ
trong huyện Mộc Hóa, là những nghĩa tình cao cả của quý thầy cô, quý
anh chị trong gia đình “Trung học Kiến Tường”.
Không phải vì sự vinh danh của xã hội đề tên trên những
tấm bằng khen, giấy khen. Mà đúng hơn là vì tình yêu, tình thương
cháy bỏng của những người luôn luôn sẵn lòng đến với nhau, chia sẻ
và tương trợ lẫn nhau!
Tôi chợt nhớ trong bài “Khoảng trời hố bom”, nhà thơ Lâm
Thị Mỹ Dạ có 2 câu thơ hay:
“Đất nước mình nhân hậu.
Có nước trời xoa dịu vết thương đau”.
Câu thơ ra đời trong thời kỳ chiến tranh khốc liệt của đất nước.
Nhưng hôm nay, hai câu thơ vẫn tỏa sắc hương, mang đậm tính nhân
văn, lay động lòng người!
4.
Tôi đọc lại lời dẫn của trang Web “Trung học Kiến
Tường”: “Trang Web này là cầu nối, nơi hội tụ của tất cả mọi người
từng có "Chung một (Trung học) Kiến Tường". Từ nay gia đình THKT
chúng ta có một ngôi-nhà-chung để hàng ngày, lúc nào nhớ nhau, chúng
ta lại trở về nhìn lại những khuôn mặt thân thương và sống lại những
kỷ niệm của một thời đứng trước bảng đen hay cắp sách tới trường”…
Tôi đọc góc tưởng niệm “Họ đã về đích”…
Nhớ thầy cô, bạn bè đã hóa thân vào cát bụi! Thầm nghĩ
không những “sống lại những kỷ niệm” mà còn “Phải luôn
luôn sống giữa đời với một tấm lòng và sống với người bằng sự tử tế”
như nghệ sĩ Trịnh Công Sơn đã viết!
NGUYỄN HIỀN HẠNH
(Mộc Hóa 9-6-2012)
|