thkt thư quán

 

 

 

 

 

 

Đôi dòng tiếc thương đến những bà mẹ THKT

 

+ Tùy bút

 

Tôi luôn có căn bệnh mất ngủ vài đêm mỗi khi đi tiễn đưa một người nào đó qua đời, bị khủng hoảng với cái cảm giác vĩnh viễn không bao giờ còn gặp lại nữa. Cách đây hơn 2 tháng, tôi đi đám tang Dì Sáu, mẹ cùa chị Lê Thị Mãnh và Lê Thị Ry - bạn hoc cùng lớp với tôi. Dịp này tôi gặp lại chị Nguyễn Thị Ngọc Thủy, tôi có hỏi thăm sức khỏe của Dì Tám, mẹ chị ấy, thì chị trả lời: “Má mình khỏe lắm Nguyên ơi, đi đứng khỏe ru hà…”

 

Nhưng, gần 10 giờ đêm 23 -7-2012 vừa qua, tôi nhận diện thoại của Phong “Xẹp” từ Saigon gọi về báo tin Dì Tám Nhị, mẹ chị Ngọc Thủy vừa qua đời, tôi giật mình, nghe dì vẫn khỏe mạnh đây mà. Dù vẫn biết với tuổi thọ của Dì Sáu, của Dì Tám chuyện “tử quy” cũng sẽ nằm trong thời khắc nào đó thôi, nhưng không hiểu sao, lòng tôi buồn nặng trĩu, tôi nghỉ đến má tôi, bà đang còn đây cũng đã  tám mươi lăm tuổi rồi và cùng thời với Dì Sáu, Dì Tám, đêm đó tôi lại mất ngủ.

 

Nguồn minh họa: Internet.

 

Trong sự thinh lặng của thời gian trong tôi cộm lên một nỗi tiếc nuối mơ hồ. Cuộc sống con người mỗi ngày như vội vã hơn, cố vượt lên nhau, hối hả bất kể nhớ rằng biết bao người đang chờ mình một lời thăm hỏi, dù là cha, là mẹ của mình, một chút quan tâm, một nụ cười, cho dù họ là những người thân, người cùng xóm, họ đang đau yếu, họ đang khốn khó.

 

Tôi thấy ở trong nhà, tâm trí mình ngột ngạt, quanh quẩn về hình ảnh cua Dì Sáu, Dì Tám, bà cụ Mong - mẹ của thầy Nguyễn Viết Hiển và chị Nguyễn Thị Xuyến,  mẹ của Kiến Đen,… là những người mẹ hy sinh một đời, là những cánh cò cõng nắng cõng mưa để cho con một đời có thể ngửa mặt giữa đời. Kính quý thay những bà mẹ THKT.

 

Tôi mở toang cửa đi xuống bờ đê ngăn nước lũ, dọc theo hành lang bờ kè, gió từ bờ sông thổi thốc vào người, cho tôi một cảm giác dễ chịu. Nhìn dòng nước sông Vàm Cỏ Tây về đêm với đám luc bình lững lờ xuôi theo con nước. Cuộc đời con người cũng thế thôi, sống theo một chiều dài thời gian nào đó, như một dòng hợp lưu, vui buồn, sướng khổ, rồi cuối cùng sẽ bỏ lại thế gian. Chỉ còn chăng là sự thương tiếc, trân trọng, nhớ ơn những gì mà họ đã làm khi còn sống.

 

Vì thế khi có một người qua đời, coi như Thượng đế nhắc nhở chúng ta một điều: nên hành xử tốt với mọi người, nhất là người thân, với cha mẹ sinh thành ra mình, để  rồi khi người chết đi theo một quy luật tất yếu của thời gian, ta không bị sự day dứt, ăn năn, vì ta không còn cơ hội. Tôi vô cùng xúc động với bài tùy bút của Kiến Đen viết cho Mẹ trong ngày Giỗ thứ ba của Mẹ, và tôi cũng tâm đắc với sự nhắc nhở này.

 

Và dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ…

 

TRẦN THỊ THANH NGUYÊN

(Mộc Hóa 31-7-2012)
 

 
 


Copyright © 2010 - 2012 Trung hoc Kien Tuong Homepage