|
Tôi rất hạnh phúc! Khà, khà, khà...
+ Tạp bút
Tôi rất hạnh phúc, tại sao không? Khi mà tuổi
đời “bảy bó giác” vẫn nhập thiền để mần được những bài thơ tình như
thời thanh xuân của hơn 40 năm trước. Có những bạn tôi – những đồng
nghiệp, những học trò tôi - chưa đến tuổi về hưu mà đã “về đích”.
Còn tôi vẫn còn thấy trên cõi đời này (dẫu có nhiều văn thơ gọi là
“cõi đời ô troc”). Thế không hạnh phúc lắm sao? Dẫu lòng luôn trĩu
nặng...
Nằm bệnh viện được học trò tới thăm. Thế
không hạnh phúc lắm sao? Khà, khà, khà... Trong ảnh: Học trò Nguyễn
Thanh Phong "Xẹp" thăm thầy Bùi Trung Tính nằm viện cuối tháng
5-2012. (Ảnh: Thầy Nguyễn Văn Hòa)
Tôi đã sống và gồng mình về sự can trường của
mình khi cống hiến (!) cho xã hội bằng cả bo bo và khoai mì để tồn
tại, bằng cả những ngày dài lao động không dám mệt, đồng cảm cùng
học trò nhảy xuống kênh mương nạo vét. Thế không hạnh phúc lắm sao?
Khà, khà, khà...
Tôi đã về hưu với chức danh “giáo viên trung
học bậc 10” (bậc cao nhất của ngành vào năm 2000) tại trần ai này mà
không về hưu tại nghĩa địa, ở ngoài biển như nhiều đồng nghiệp,
nhiều học trò héo mòn của tôi.
Mới đây, trong buổi họp mặt cựu học sinh trường
Trung học Kỹ thuật Cao Thắng (khóa 1954 – 1961), bạn bè cùng khóa
tôi (còn khoảng 25 người) có người từ Tây, Mỹ về đã làm ra vẻ “khúm
núm” gọi tôi là “cán bộ”. Tôi khoái…và cười khà, khà, khà. Dù gì cứ
cho tôi được “tự khoái” một lát bởi vì thiệt sự là tôi cũng về hưu
với “đẳng cấp” được khám bịnh tại Bệnh viện Thống Nhất (TP.HCM),
trong khi mình chỉ là… “cán cuốc”. Thế không hạnh phúc lắm sao? Khà,
khà, khà…
Sau đó, chúng tôi cùng cụng ly, cùng mày tao
như xưa, dù chúng bạn có là kỹ sư, bác sĩ, giáo sư, có là cha vợ của
thiếu tá công an, có là cựu trung tá VNCH, có là bí thư quận, có là
chủ tịch UBND quận đã nghỉ hưu. Mặc kệ hết, tất cả gặp nhau đây là
những đứa bạn của nhau với tình xưa nghĩa cũ! Thế không hạnh phúc
lắm sao? Khà, khà, khà…
Đang khỏe mạnh, khoái chí tự khoe gân cốt còn
cứng (dù thực tế, có cái còn cứng, có cái không!) qua một bài thơ
(quên mất tên rồi), đùng một cái… vào bệnh viện! Chắc bên kia nửa
vòng Trái đất, bác Đỗ Trang thân yêu của mình không khéo lại lấy râu
che miệng để khỏi cười khanh khách!
Bệnh viện mình nằm thuộc hàng “trung ương” nữa
chứ. Phải chăng do đó mà bạn bè gọi mình là “cán bộ”! Trong phòng có
ba giường, mình là hưu trí bét hạng (loại 5) lại chung phòng với các
bậc lão thành huân chương đỏ ngực từ Hà Nội, Nghệ An vào (thường là
hạng 2). Nhưng tiêm chích, thuốc trị, cơm ăn như nhau. Trước khi lên
bàn mổ phần dưới bụng, ai cũng phải vào phòng để các cháu điều dưỡng
“cạo” trụi lụi như nhau. Thế không hạnh phúc lắm sao? Khà, khà, khà…
Tại bệnh viện, thầy trò THKT đã thương mến tới
lui viếng thăm, tiếp sức. Điều mà…40 năm trước mình chưa lần nào dám
mơ đến.
Thế không hạnh phúc lắm sao? Khà, khà, khà…
TT SAIGON
(TP.HCM 1-8-2012)
|
|