Tản mạn về
sinh ly- tử biệt
+ Tản mạn
Trang Web THKT
lại nối tiếp thêm những lời chia buồn…
…
Đức Thích Ca
Mâu Ni khi còn là một hoàng tử, nhận thấy cuộc đời là bể
khổ vì con người còn mãi trầm luân trong con đường sinh lão
bệnh tử. Ngài từ bỏ tất cả để đi tìm chân lý.
Sinh ly, tử
biệt là điều không ai mong muốn trong cuộc sống, nhưng cũng
không ai vượt thoát ra khỏi con đường khổ đau đó.
Nguồn minh họa: Internet
Thuở mới
vào yêu, ta đã tập tành với nỗi buồn khi cuộc tình qua một
ngã rẽ “nàng đội hoa theo chồng, nước mắt tôi rớt trên
bờ sông”. Mất người yêu vũ trụ gần như sụp đổ!
Nhạc sĩ Vũ
Thành An có lần đau khổ vì yêu mới trách rằng: “này em
hỡi, con đường em đi đó, con đường em theo đó đúng hay sao
em?…” Nhưng sau này thêm ít tuổi nữa, ông viết tiếp lời
hai: “này em hỡi, con đường em đi đó, con đường em theo đó
đúng đấy em ơi, nếu chúng mình trở thành đôi lứa, chắc gì
ta thoát qua vòng khổ đau!”.
Khi còn trẻ,
ta cứ nghĩ rằng nếu không có “người ấy” thì làm sao ta
sống nổi và có khi rơi vào những suy nghĩ hay hành động
tiêu cực. Có ai ngờ đâu mất người yêu rồi thì ta vẫn sống
nhăn răng, có khi lại được đền bù bằng mối tình khác tốt
đẹp hơn! (Nhắc điều này thì chắc là các quý phu nhân của
chúng ta sẽ yên lòng hơn khi đọc những bài thơ Vọng cố
nhân trên trang Web THKT).
Sinh ly còn
là một sự chia ly không mong gì gặp lại đối với người thân
yêu. Khi tôi chia tay với người bà con trong buổi tiệc mọn năm
1978, anh dặn rằng khoảng trung tuần tháng sau là anh sẽ
vượt biên, nếu không còn tin tức gì thì hãy lấy ngày này
làm ngày giỗ! Chúng tôi ngậm ngùi trong khi bà chị thì khóc
rấm rức …may thay cuộc chia ly khi ấy là còn có hậu! Chúng
ta cũng đã từng trải qua những cuộc chia ly như thế, ai có
ngờ ngày hôm nay còn được gặp lại nhau đây ít nhất là trên
trang Web THKT sau ba bốn mươi năm xa cách. Đó cũng là những
cuộc chia ly có hậu!
Ở
lứa tuổi này đa số chúng ta cũng được coi là được “hưởng
thọ” rồi, mỗi ngày trên trần gian là được thêm một phần
thưởng của cuộc sống nhiệm mầu. Cách tốt nhất là biết vui
sống bất cứ hoàn cảnh nào như thầy Bùi Trung Tính “khà,
khà, khà!” và bình tĩnh trong bài thơ "Ví dụ, ta năm
xuống":
…
Ta ru ta ngủ giấc ngàn năm
Xa nắng hồng phai, xa tuyết tan
Phần phật ta về trang web cũ
Đèn khuya leo lét ấm thân tàn…
Nhưng hãy khoan nằm xuống mà nên nhớ rằng :
…
Hoa đâu chỉ nở mùa Xuân
Lòng ta chợt bâng khuâng
Khi lá rơi hoa rụng
Chạnh thương kiếp nhân trần.
Còn lâu ta mới chịu
Đứng bên lề cuộc đời
Ngắm dòng người xuôi ngược
Bỏ qua mọi cuộc chơi!
(Một ngày của Đạo sĩ- Nguyễn Văn Hòa)
Không có cái
gì thường hằng bất biến. Albert Einstein gọi đó là “tương
đối”. Ngôn từ nhà Phật gọi đó là lẽ Vô thường: Cái già
nằm trong tuổi trẻ, cái chết nằm trong sự sống… Những
điều ta gọi là “cặp phạm trù đối nghịch” lại đồng thời
tồn tại, không thể có cái này mà chẳng có cái kia, không
có khổ đau thì cũng chẳng hiểu thế nào là hạnh phúc,
không có địa ngục thì cũng chẳng thể có khái niệm thiên
đàng…
NGUYỄN VĂN HÒA
(TP.HCM 4-8-2012)
|