thkt thư quán

 

 

 

 

 

 

 

Một nén hương lòng cho Dì Ba Nguyễn Huệ

 

 

+ Tâm bút

 

Không biết từ lúc nào mà mẹ tôi đã quen biết với bà Nguyễn Huệ, tên một hiệu thuốc tây ở chợ Mộc Hóa thời trước 1975. Tôi thường nghe mẹ tôi nói chuyện về bà Nguyễn Huệ như một người bạn thân của mẹ tôi và đã có lúc bà ngắm nghía cô trưởng nữ của bà Nguyễn Huệ cho anh trai lớn của tôi. Thế rồi thời cuộc thay đổi, tôi không còn sáng vác ô đi chiều vác ô về mà phải lăn lộn vào cuộc sống thương mại như bao người cùng thời. Thanh Nguyên cũng từ một bà nội trợ đảm đang trở thành một thương nhân, chúng tôi trở nên thân thiết vì Nguyên là "mối ruột" của tôi.

 

Nguồn minh họa: Internet.

 

Biết tôi là con "Bà Cụ Mong" như bà hay thường gọi mẹ tôi, “Bà Nguyễn Huệ” đã coi tôi như con của bà, ông cụ thân sinh của Nguyên có lúc gọi tôi là "dưỡng nữ" của ông vì có lẽ tôi thường có mặt tại nhà Nguyên. Có lần gia đình tôi chuyển đi xa, bố tôi về thăm Mộc Hóa một mình và bị té trật xương sống không đi lại được, bà đã đưa bố tôi về nhà chăm sóc cho đến khi chúng tôi về. Nghĩa cử này đã để lại trong tôi một ấn tượng rất sâu sắc không bao giờ quên được.

 

Trước ngày đi định cư ở nước ngoài, gia đình tôi về thăm và cũng để từ giã bà, bà đã căn dặn chúng tôi đủ điều như một người mẹ căn dặn các con trước khi đi xa. Thỉnh thoảng có dịp gọi điện thoại về thăm, tôi vẫn được nghe từ bà những lời khuyên răn của một người mẹ.

 

Đầu năm nay, có dịp về VN, tôi đã về Mộc Hóa để thăm bà sau hơn 10 năm xa cách, tôi muốn chuyến đi của mình bất ngờ nhưng thông tin bị lộ nên bà đã sai Nguyên sắp đặt xe đón tôi từ Saigon. Dĩ nhiên người đầu tiên tôi muốn gặp là bà, cuộc trùng phùng thật là hạnh phúc đối với tôi, nhưng trong tôi cũng có chút ngậm ngùi vì thấy bà không còn đi đứng được như xưa

Ngoài ra bà còn sai Nguyên và Thủy nấu những món ăn đặc sản Mộc Hóa mà tôi ưa thích trong thời gian ở thăm bà. Bà và tôi nhắc nhiều chuyện về bố mẹ tôi và những thăng trầm trong cuộc sống, tôi cũng nhắc lại chuyện bố tôi bị nạn và được bà chăm sóc như thế nào, bà ngắt lời tôi và nói: "Sao con nhắc lại chuyện đó làm chi, dì có thể giúp được là tốt rồi". Theo tô,i bà nghĩ việc giúp đỡ những người hoạn nạn là lẽ tự nhiên và không màng ơn nghĩa.

Rồi cũng phải đến lúc chia tay, khi tôi đã lên xe chuẩn bị về Saigon thì bà sai cháu ngoại là con trai của Nguyên ra tận xe bắt tôi trở lại gặp bà một lần nữa. Bà nói: "Con về lần này không biết về lần sau dì có còn gặp được con nữa không, thôi nán ở lại với dì đi con". Chúng tôi đã khóc và hứa sẽ trở về thăm bà trong một ngày gần đây. Nếu biết đó là lần cuối gặp bà, tôi đã ở lại cho bà vui.

 

Tuần vừa qua khi gọi điện thoại về thăm Nguyên thì hay tin bà bị tai biến đang nằm điều trị ở bệnh viện Long An, tôi đã nhờ Nguyên nói vói bà rằng tôi sẽ về thăm bà trong thời gian gần đây. Khi nhận được tin báo tử, tôi đã lặng người đi và liên tưởng tới một bài thơ mà Thanh Nguyên đã viết: "Rồi có một ngày phải đến, khi đất trời sụp đổ dưới chân con..."

 

Dì Ba ơi! Con cũng muốn cùng các em được khóc tiễn đưa dì đến nơi an nghỉ cuối cùng, nhưng con biết dì thông cảm cho con. Những lời kinh nguyện hằng đêm bây giờ có thêm tên của dì. Lúc sinh thời, dì là một hiền mẫu, một người luôn luôn giúp đỡ người gặp hoạn nạn khó khăn. Con tin rằng Chúa đã dọn sẵn cho dì một chỗ tốt lành nơi cõi vĩnh hằng

 

Xin vĩnh biệt bà mẹ thứ hai của con

 

NGUYỄN THỊ XUYẾN

(Massachusetts, Hoa Kỳ 23-10-2012)

 

 
 


Copyright © 2010 - 2012 Trung hoc Kien Tuong Homepage