|
Hai phương
trời… khác biệt
Trước hết, xin đính chính: tui
hỗng phải soạn giả cải lương nên tựa đề hơi khác: người ta thì “hai
phương trời ly biệt” nghe áo nạo sáu câu, tui thì “khác biệt” rõ
ràng.
Vì sinh kế, tui phải bôn ba xứ
người. Xứ người cách quê nhà nửa vòng trái đất. Cái chào hỏi cũng
khác biệt rồi: dân mình hỏi thưa, vâng dạ; họ thì “hi!,hello”, “yes,
no” tía lia, tía lịa. Lúc mới qua, tui cũng đớ lưỡi với mấy cái vụ
này. Gặp Tây, mình cúi đầu “chào ông!”, ngẩng lên,
đối tượng đà dông tuốt.
Cái thời gian cũng trật bản lề, bên này ngày, bên nhà là đêm. Thế
nên, tui cũng dặn dò các cô gái bên nhà,
đêm đêm thường hay phone
cùng bạn ở xứ người: Hắn than thở “giờ này anh đang thức cùng em” -
đừng bé cái nhầm mà cảm
động rưng rưng… Hắn đang ban ngày mà ngủ sao cam? Thời tiết cũng
khác. Bên nhà đang vào xuân mà nóng muốn nín thở. Hiệu ứng nhà kính
mà lỵ. Trong khi bên trời Tây Bắc có ông giáo già than thở tuyết
ngập đường.
Ổng ngồi buồn làm thơ thất tình
phát ớn,
ốc ác nổi hết trơn.
Đó, đó! Tui nói thì có sách mà. Tây tà họ
có khác mình. Họ ít nổ hơn - dù là xứ chế tạo bom, mìn, lựu đạn. Có
thể nhà kế bên bạn là nhà ông tướng, ông
giám đôc gì đó, in-côm (lương
bổng) hàng năm năm sáu chữ số, khi hắn chết, hắn tặng quỹ từ thiên
hàng triệu đô. Mình sống kế bên hắn bao năm mà ngơ biết. Bên xứ mình
thì phất lên phải có biệt thự, xế nổ… cho oai, ngay cả tướng đi cũng
sửa cho thêm phần khệnh khạng. Cũng có người tự phong là “trợ lý
dưỡng phụ” cho ông bạn già tui.
Ôi, nghe điếc con ráy làm sao!
Tết ở Bolsa, Hoa Kỳ. (Nguồn: Internet).
Tết nhứt đến rồi - vui như Tết -
đó là câu nói truyền miệng thuở giờ. Hình như bên nhà mở hôi từ độ
Noel.
Đêm Noel người người đổ ra đường
như thác lũ. Già trẻ lớn bé đều vui, nam thanh nữ tú đều vui tuýt
suỵt. Boyfriend, girlfriend, nửa này nửa nọ cũng vui… Rồi Têt đến
người người sum hợp gia đình,
ăn uống thòa thuê… không xỉn
không về… quần là, áo
lụa, mô-đen vượt cấp. Xe cộ gầm rù tận khuya, máy karaoke, tivi mở
hết volume cho tăng phần… ấm cúng đón xuân. Lúc tui mới qua đây,
lòng thầm nghĩ: xứ người Noel, Tết Tây chắc là đông vui hơn bên nhà
là cái chắc. Mèn ơi, thất vọng vô cùng… Ngày lễ bên ni đường xá vắng
teo, ai cũng lo quây quần bên gia đình, hơi sức đâu mà ra phố.
Trời lạnh buốt da - đôi
khi tuyết rơi rả rích - thì cặp tay dạo phố họa hoằn thần kinh có
vấn đề… Tết Tây, tết Ta cũng vậy… không có chi vui, không có chi hào
hứng… một ngày như mọi ngày…y chang.
Đôi lúc quên cả Tết Ta rơi
vào ngày nào,
đành ca bài “anh đâu biết xuân về
hay chưa?” Nói mà tủi phận, còn cả tháng nữa mới đến Tết mà có nơi
đã rục rịch họp mặt đón xuân, trước vui xuân, sau nhớ lại một thời
chung trường chung lớp… Hỗng biêt ai còn nhớ ai, hông ta?
Nói quẩn, nói quanh, lại nhớ tết
xưa. Hồi còn đi học, gần tết, ra nhà sách mua thiệp xuân, len lén
gửi bồ.
Ôi, xuân xưa sao mà thi vị, sao
mà tình xuân ngạt ngào quá vậy! Bây giờ thì mấy chữ email, nhấn nút
“send”, tình bay vùn vụt. Mà này, bang tôi đã chấp thuận cái vụ
“đồng tính” rồi. Hai kẻ “iu” nhau thì “không khác biệt” gì nhau…
Tôi chợt nhớ tới câu thơ tự chế:
Anh với em như hình với bóng
Xin anh đừng là bóng, nghe anh!!!
Ối thôi, văn chương sao mà vậy.
Tui xin ngừng ở đây. Bà con bận
lo Tết. Mắc mớ gì nghe tui cù nhây. Tui chỉ mong quý bạn đọc giải
khuây cuối năm. Mong năm mới an bình đến với mọi nhà, vui tá lả,
hạnh phúc bao la….
NGUYỄN ĐỨC NHUẬN
(Seattle,
Washington 7-2-2013)
|
|