phòng đọc thkt

 

 

 

 

 

 

Hư thực

 

         Mộng Lan dạo này dáng xanh xao ẻo lả. Thỉnh thoảng nàng ôm ngực ho. Lan được mẹ đưa đi xa một thời gian. Ở nhà chỉ còn lại ông bố và cậu em trai. Sau hai ngày không thấy Lan về, bà ở nhà đối diện rỉ tai với mấy bà cùng xóm, “Mẹ con Lan đưa nó đi phá thai đấy bà ạ.”

         Ông láng giềng có dịp gặp bố Lan giữa đường, ông hỏi,

   - Bác gái đi đâu để hai bố con ông lui cui ở nhà một mình thế?

  Bố Lan cười đáp,

         - Cháu nó yếu, tôi cho cháu nó ra Vũng Tàu hóng gió biển ít hôm. Hê hê (cười). Tiền du lịch cũng khá bộn.

         Trong khi hai người đàn ông đối đáp, các bà xung quanh vểnh tai lắng nghe cái ý nghĩa ẩn đằng sau từng lời nói. Họ thấy ông bố có vẻ khoe sang hơn là nói ra những điều họ muốn biết. Mấy bà bàn định sẽ phải hỏi lại cậu con trai cho ra lẽ. Khốn nỗi cậu này tính khí lầm lì lại chẳng có vẻ nể nang gì ai, nên họ cũng ngại. Họ xúi cô gái bán xôi đi dò hỏi tin tức. Cô gái bán xôi sung sướng lãnh nhiệm vụ quan trọng. Cô nói thầm, “Để coi con Lan nó ra sao”.

         Vào một buổi sáng, cô tới trước cửa nhà Lan rồi rao to, “Xôi lạc đê-ê-ê.” Cậu con trai, em Lan, đầu tóc dựng đứng ra mở cửa. Cậu lừng khừng chìa ra đồng bạc kẹp trong hai ngón tay không thèm nói câu nào. Cô gái vừa đơm xôi vào miếng lá vừa hỏi,

         - Chị anh đâu?

         Cậu trai cau mày nhìn cô gái đáp,

         - Hỏi chi vậy? Có chuyện gì không?

         Cô gái đỏ mặt lí nhí bào chữa,

         - Sao anh phải mua xôi?  

         Cô vội vàng bỏ thêm một miếng xôi cháy vào gói xôi. Cậu trai một tay thò vào mông gãi, một tay đưa ra và dịu giọng đáp,

         - Chị ấy bị bệnh đi hốt thuốc rồi.

         Cậu chộp gói xôi khệnh khạng gãi mông đi vào nhà. Cô gái nuốt nước bọt đánh ực để đẩy cái câu hỏi “bệnh gì?” đang mắc ở cuống họng xuống bụng. Cô bực bội vừa bước đi, vừa lẩm bẩm “Thì bệnh đó chứ còn có bệnh gì nữa.”

         Chiều hôm ấy mẹ cô bán xôi tất tả chạy qua nhà hàng xóm báo cáo, “Bà ơi bà, con Lan nó bị ung thư tử cung, nguy lắm, sắp chết rồi. Nó đang nằm ở bệnh viện đấy.”

         Một tuần sau Lan và mẹ trở về. Mấy bà hàng xóm chạy ùa ra tranh nhau hỏi thăm rối rít. Mẹ Lan nói,

         - Tôi đưa cháu nó về thăm bà ngoại.

         Có bà cao giọng re ré nói như hét,

         - Thế sao ông ấy nói là đi Vũng Tàu hóng… mát? (Bà kéo dài chữ Vũng Tàu)

         Mẹ Lan chớp mắt vẻ chịu đựng đáp,

         - Thì mẹ tôi ở Vũng Tàu mà.

         Mấy hôm sau, cô bán xôi dò la tin tức thì thấy không có ai tin mẹ Lan nói thật. Một số người tin Lan đi phá thai. Một số khác tin Lan đi bệnh viện cắt ung thư. Một số khác nữa tin Lan mượn cớ đi hóng gió để hốt một thứ thuốc nan y bí mật.

      Có một cái ảo tưởng nào đó tùy lòng mà vẽ ra, nhưng đó mới là sự thật trong trí mọi người. Còn sự đúng là thực, hình như mọi người đều sợ nên ai cũng muốn phủ nhận nó. Họ sợ đến nỗi  phải tự lừa dối với chính mình để bảo vệ cái mình tin.

 

ĐỖ NGỌC TRANG

(Elk Grove, 28-4-2010)

 

 


Copyright © 2010 Trung hoc Kien Tuong Homepage