thkt thư quán

 

 

 

 

 

 

Anh có tha lỗi cho tôi không?

                                   


Mà khi tóc đã hoa râm
Khi mái đầu đã bạc
Khi ta đã đi qua những giông – bão – biển – bờ
Còn thấy tựa bên vai mình
Một tình yêu
không thất lạc…

(ĐTQ)

 

Tranh vẽ của vânhồng.

 

Có một con hẽm thẳng băng nhưng sâu hun hút, đầu hẽm là con đường Hùng Vương, bây giờ đổi tên là Xô Viết Nghệ Tĩnh. Con hẽm tuy không chạm đến đáy con kinh Nhiêu Lộc như con hẽm nhà cũ của Đỗ Trung Quân, nhưng con hẽm được nối bằng cây cầu gỗ băng qua một gò đất nổi nằm kế cận dòng sông băng qua cầu Saigon.

 

Con hẽm có ngôi nhà tôi ngày xưa.

Mấy mươi năm trôi qua, cây cầu ván mong manh biến mất, dòng nước như con suối vắt ngang biến mất. Những ngôi nhà lam nham còn đó, tuy có mọc cao hơn, đỏm đáng hơn, nhưng chúng nó vẫn đứng chen chúc giành nhau hỗn độn.

 

Không giống như Đỗ Trung Quân mỗi cuối năm trở về ngồi bên kia đường nhìn qua con hẽm cũ chỗ mẹ ông ngồi bán hàng để ngậm ngùi nhớ mẹ.

 

Tôi đang ở xa lắm, năm thuở mười thì mới trở về thăm con hẽm cũ, ghé nhìn ngôi nhà cũ, giờ đã không còn người chủ cũ. Ghé về, đứng lặng trước hàng hiên, phóng mắt nhìn về hướng nơi cây cầu gỗ cũ nay đã xóa mọi dấu tích để ngậm ngùi.

 

Một buổi tối thật buồn - tôi trở về, đứng đấy -  phó mặc những cái nhìn tò mò xoi mói của những người chung quanh.

 

Tôi đứng đấy – bên mái hiên, nhìn ra chỗ có cây cầu gỗ ngày xưa. Nhớ một người đàn ông.

 

Giờ, tôi không biết anh ở đâu? Nhưng tôi biết anh còn sống, sau lần tôi tưởng anh chết.

 

Lần đó, chiếc trực thăng anh rớt xuống giữa đám rừng mù mịt. Khi đồng đội ập đến, chỉ thấy một khối sắt khổng lồ nằm chỏng chơ,  co-pilot nằm im với viên đạn xuyên qua ngực. Còn lại, tất cả biến mất.

 

Khi không còn anh nữa, tôi mới nhận ra mình mất anh.

Khi không còn anh nữa, tôi mới thật sự tin mình có một mối tình trắng như đóa hoa huệ.

Trắng đến khi úa tàn.

 

                                 *  *   *

 

Một đêm của tháng Sáu, năm 2010.

 

Tôi đang say sưa viết, tiếng điện thoại reo vang từng hồi, từng hồi, tôi ngẩng đầu, giờ này khuya rồi, ai gọi? Tiếng reo như thúc giục… Sợ con cháu nội thức giấc, tôi chạy nhanh ra phòng ăn bằng mười đầu ngón chân, chụp lấy điện thoại:

“Hello”

Giọng người đàn ông thật lạ:

“Cho tôi gặp Hân”.

Chưa kịp đoán ra ai:

“Dạ tôi, Hân

 Giọng bên kia như nén lại, bỗng nhỏ hơn:

“AnhVăn

 

Trái tim tôi lặng xuống một chút hồ nghi, nhưng rồi chấn động, nước mắt tôi trào ra đầm đìa… Đúng là anh!

 

                              *   *   *

 

Tôi vừa gặp lại người đàn ông mất tích trong một phi vụ năm nào. Người đàn ông ngày xưa thường tắt máy chiếc xe Vespa rồi đẩy nó đi qua chiếc cầu gỗ mỏng vì không muốn làm ồn hàng xóm.

 

Ngày đó, anh thường đến thăm tôi sau những phi vụ, trong những chuyến bay chiều từ Cần Thơ về Saigon.

 

Anh thường về kịp, yên lặng ngồi chờ trên chiếc xe ngoài hiên và ngắm tôi học bài sau khuôn cửa sổ.

 

Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày. Chắc chắn phải có hơn bảy trăm lần anh sực nhớ tôi.

 

Mối tình của anh. Ai cũng thấy. Chỉ có tôi (làm bộ) không thấy.

Cho nên đêm nay, gặp lại anh, tôi cảm thấy muối của tất cả đại dương đọng trên lưỡi tôi đắng chát.

 

.thụyvi

(Hầm Nắng, cuối tháng Sáu, 2010)

 

 

 


Copyright © 2010 Trung hoc Kien Tuong Homepage