TẠP GHI
Miền chim hát
Chiều
nay là chiều thứ Bảy.
Sau khi nhà tôi cắt cỏ
dọn dẹp xong. Một lát, những vòi nước tưới cứ đúng giờ bật tóe phun
lên những tia nước ấm, óng ánh thật vui mắt. Tôi phụ nhà tôi vài
việc, còn đang loay hoay, bỗng nghe những tiếng chíu chít và một bầy
chim đủ màu sắc sà ào xuống…
À! Những con chim nghe
hơi nước rủ nhau đến tắm.
Gặp nước, bầy chim vui
lắm. Chúng tung tẩy dưới những tia nước một cách dạn dĩ, hồn nhiên,
thật dễ thương. Tôi thích thú nhìn thấy chúng rỉa lông cho nhau, đùa
giỡn với nhau… Tôi còn nghe chúng hát - những tiếng lích chích rộn
ràng vừa nhảy nhót dưới làn nước mát thật vui tai.
Hình ảnh sinh động trước mắt khiến tôi bỗng bùi ngùi khi mường tượng
đến những buổi chiều buồn bã trong ngôi nhà ông Đỗ Trung Quân –
trong một bài viết thật cảm động của ông…
“….Mỗi
chiều, cứ thấy bước chân rón rén của nàng lên gác là tôi biết con
chim đã về tắm.
Tiếng
chích chích,
khi
nó bay đi trên mái tôn loang đầy những vết bùn ướt hình chấm sao.
Chiều nào
cũng thế.
Cái bồn tắm
của nó chính là chiếc chậu gốm nhỏ trồng hoa súng tím của vợ tôi.
Trồng súng thì phải có bùn, con chim đuôi dài, tên gì không biết về
tắm ở đấy cho đến khi bị phát giác
“tắm
lậu “ trong chậu bông súng. Nàng bèn đặt ở đấy một chậu nước trong
cho con chim tha hồ rỉa cánh rỉa lông mà không vấy bùn.
Mấy hôm nay,
Sài
Gòn
xấp xỉ 40 độ. Mái
tôn nóng bỏng, con chim vẫn về tắm đúng giờ và hình như còn tắm lâu
hơn một chút. Tiếng
lích chích và cái dáng rón rén, thật khẽ chân của vợ tôi rình xem
cánh chim vùng vẫy nhảy nhót trong chậu nước, trông nàng như ngày
còn thiếu nữ với nụ cười mỉm mỉm, thích thú trên gương mặt.
Chiều qua,
chiều nay…
mỗi
chiều đúng giờ. Không thấy con chim về tắm, giọng nàng lo âu “hay nó
bị ai bắn mất rồi?…”
Mấy
hôm nay, trong ngõ nhà có người thấy vài gã mang súng hơi đi lảng
vảng.
Chậu
nước trong vẫn để yên đấy trên mái tôn - chậu hoa súng tím vẫn tím
biêng biếc một bông vừa nở.
Con chim bé
bỏng, mi ở đâu?
Về
tắm đi có một người phụ nữ chiều nào cũng rón rén đi lên chờ mày
đấy.
Và
bà ấy đang buồn…”
Người đàn bà của Đỗ
Trung Quân buồn.
Người đàn bà trong
“Người đàn bà và bầy chim sẻ” của ông Minh Nguyễn không những buồn
mà còn lơ láo, hớt hãi, thất thần vì bầy chim mà mỗi sáng thật sớm -
bà lui cui xách lon gạo băng qua đường, đến góc phố quen thuộc rải
cho chúng ăn đã bị người ta bẫy, bán, làm thịt, nấu, nướng đủ kiểu
trong các nhà hàng, quán nhậu, tiệm bia mất rồi…
Những người đàn bà có
trái tim nhân hậu phập phòng, thương, bất lực trước số phận những
sinh vật bé bỏng, ngây thơ, không hề biết làm sao tự vệ.
Tội nghiệp những con
chim sinh ra và sống trong những miền bất trắc, lắm kẻ hung hiểm
rình rập, nhiều bẫy chực chờ, những cái lưới lơ lửng đâu đó – thình
lình chụp xuống. Vì thế, số phận lũ chim ở đó thật tội - thường chết
non, chết bất ngờ đến ngơ ngác.
Và, may mắn cho những
con chim sống trên vùng đất bình yên như những con chim đang tắm
trên sân cỏ nhà tôi. Như những con chim bay quẩn quanh trên bầu trời
này. Như những con chim đang chuyền cành ríu rít trong những khu
vườn hàng xóm. Như những con chim đang dừng chân, xếp cánh nghỉ mát
dưới những tàng cây, có khi chúng còn thoải mái hôn nhau (hay mớm
mồi cho nhau)…
Như mới hôm qua đây
thôi, người bạn tôi, anh Phước đang ở San Jose, nửa đêm khuya lơ
khuya lắc gửi ngay đến tôi một tấm hình anh vừa chụp được mẹ con nhà
chim làm ổ sau vườn.

Người đàn ông tử tế đó
sung sướng lắm, hạnh phúc nữa. Có lẽ, trong đầu ông đang suy nghĩ
tìm cách nào đó che mưa tránh nắng bảo vệ những chú chim còn ướt
cánh, đỏ au.
Những chú chim con yên
tâm nằm trong ổ chờ khôn lớn…
Rồi chúng sẽ tung
cánh, bay lượn, trú ẩn, hát, sống - trong vùng trời bình yên.
Tôi chợt quay lại,
thấy nhà tôi đang nhìn tôi mỉm cười.
.thụyvi
(Hầm Nắng, đầu tháng 8, 2010)
|