Một con người đáng nể
Khi chúng ta có dịp đối diện với Nick Vujicic, một chàng thanh niên
trẻ tuổi không có hai tay, lẫn hai chân, thì có lẽ chúng ta sẽ cảm
ơn Thượng đế quá ưu đãi ban cho chúng ta một thân thể vẹn toàn;
nhưng chúng ta cũng sẽ cảm thấy thẹn thùng vì chúng ta không có được
cái nghị lực vô biên, vượt qua số phận như người thanh niên mà tôi
sẽ kể lại dưới đây:
Khi Nick vừa lọt lòng mẹ,
mọi người có mặt từ bác sĩ, y tá và cha mẹ của cậu bé hết sức sửng
sốt trước một hình hài không có đủ tay chân như những đứa trẻ bình
thường, và chính các nghiên cứu gia chuyên về Y khoa cũng không làm
sao giải thích nổi tình trạng hiếm hoi này. Tuy nhiên, cha mẹ anh đã
hết sức bình tĩnh và hoạch định một chương trình nuôi dưỡng thật đặc
biệt và kiên nhẫn giúp đứa con kém may mắn biết sống một đời sống tự
lập
Ngay từ lúc con mới 18 tháng
tuổi, cha của Nick đã cho con tập bơi, rồi sau đó tập chơi goft,
lướt sóng. Lúc Nick được sáu tuổi, bà mẹ đã tự chế ra những dụng cụ
bằng plastic để giúp con mình viết chữ, và cả hai vợ chồng quyết
định không gửi con vào một trường học của những đứa trẻ khuyết tật
mà gửi nó vào một trường học bình thường.



Có lần Nick khôi hài và cho
biết anh thật may mắn khi trời cho anh một bàn chân ló ra nhỏ xiú mà
anh ví đó là cái dùi trống mà khi xuống nước sẽ biến thành chân vịt
để anh có thể vẫy vùng và cũng nhờ bàn chân nhỏ đó mà cha anh đã tập
cho anh xử dụng computer.

Có khoảng thời gian khi lên 8
tuổi, nhìn lại mình, anh đâm ra buồn chán đến muốn tự vẫn, nhưng nhờ
cha mẹ và bạn bè cứ hết sức khuyến khích và anh vượt qua được chính
mình. Anh vào đại học và tốt nghiệp cử nhân về tài chánh.

Với niềm tin thật mãnh liệt
và với sự kiên trì khuyến khích của gia đình, Nick trở thành biểu
tượng của nghi lực trên toàn thế giới. Năm 1990 Nick được chính phủ
Úc trao giải Danh dự về sự bền chí tuyệt vời của anh. Anh được nhiều
hiệp hội trên nhiều quốc gia mời đến thuyết trình.
Trong mùa Xuân năm nay, Nick
từ Melbourne (Úc) đến diễn thuyết tại Detroit thuộc tiểu bang
Michigan (Hoa Kỳ). Vợ chồng con gái Vithảo cùng đứa cháu ngoại của
người viết may mắn được chụp chung với người đàn ông đáng kính nể
này. Nhìn khuôn mặt rạng rỡ đầy sức sống và nghe kể những thành tích
khiếp hồn của Nick, con gái của tôi nói một cách thán phục “Những
kết quả mà chúng ta làm được từ bấy lâu nay tưởng đâu to lớn lắm,
nhưng chỉ là hạt cát trước Nick mà thôi”.

.thụyvi, theo báo
Washington Post
(Michigan,
16-8-2010)
|