thkt thư quán

 

 

 

 

 

 

Mối tình đầu của tôi

Mối tình đầu của tôi không có mưa giăng ngoài cửa lớp! Không có những hoàng hôn tím trên bến sông quê! Tình của tôi không biết được xếp vào loại tình nào vì cảm xúc hay cảm giác cũng chỉ là những cảm nhận của một thằng bé mới vào độ tuổi thích dòm ngó người khác phái: dậy thì! Thôi hãy tạm gọi là tình "vô phương" cho cái tình "nít quỉ" đó: năm tôi 11 tuổi.
......



Ngày tiễn tôi lên học lớp đệ thất trường tỉnh, ba tôi còn nắm chặt tay tôi sợ lạc lúc lên xe Lambro 550 ở bến xe ngã ba đường làng. Lúc xe gần chuyển bánh, chú Phoón ào ào chạy đến dúi nắm tiền vào tay ba tôi rồi vội vàng nói: “Anh Pảy lên tỉn mua dùm ngộ vài lạng đỗ trọng với dâm diêm hoắc về ngộ sắc thuốc cho khách pện nhé.” Ba tôi vui vẻ gật đầu vì chú Phoón là thầy thuốc bắc quen thân trong xóm từ lâu. Ngó lại sau lưng chú là con A Lìn học chung với tôi từ năm lớp nhì. Tôi với con A Lìn đã chơi thân với nhau từ khi nó mới đổi qua học chung lớp nhì cô Thắm của tôi. Sở dĩ tôi với nó thân nhau là vì nó học kém hơn tôi. Tôi lúc nào cũng sẵn sàng giúp nó làm toán hay tập làm văn khi nó bị bí với bài tập hơi khó. Bù lại giờ ra chơi, lúc nào nó cũng dấm dúi vào tay tôi những viên kẹo the màu xanh, đỏ có sọc trắng chạy viền quanh (chả là vì nhà nó bán tạp hóa, ba nó hốt thuốc tàu). Tình bạn hai đứa tôi cứ thế diễn ra gần 2 năm trời (lận đận?!)


Bác tài xế rồ mạnh ga lần chót và hô to: Tỉnh lỵ thẳng tiến...


Tôi ngại ngùng đưa tay vẫy con A Lìn để chào tiễn biệt. Tôi thấy mắt nó hơi lưng tròng, mòng mọng nước. Nó vội chạy sát lại xe và nói với tôi: “Nị học giỏi lên tỉnh ráng học giỏi hơn. Ngộ học dở nên phải ở nhà phụ ông bà bá buôn bán.” Rồi chừng như xúc động hơn nó nhỏ giọng, giọng lắp bắp tôi nghe tiếng được tiếng không:


- Tao bị má tao đánh mỗi khi phát giác kẹo the bị mất, mày đừng quên 50 bịch kẹo còn thiếu tao đa nghe.


Nói xong nó vù chạy.


Rồi tôi lên tỉnh học. Rồi tôi ra đi ngày càng xa hơn...


Rồi tôi quên mất con A Lìn hồi nào ta?!

NGÔ BẢO TOÀN
(TP.Tân An 28-8-2010)

 

 

+ Chủ nhật 29-8-2010:

 

- Thầy Đỗ Ngọc Trang - cô Nguyễn Thị Bích Thủy (California): Ngô đệ thân mến. Tội nghiệp A-Lìn. Mất cả tình lẫn kẹo. Đời!

 

- Kiến Đen: Thưa thầy Ngô Nguyên soái. Sai lầm không thể sửa chữa được của A-Lin là chỉ giấm giúi cho bạn trai mình kẹo. Kẹo, cho dù là kẹo the, cũng chỉ tổ làm tăng thêm độ ngọt cho thuộc tính hảo ngọt của cánh đàn ông. Đó là lý do mà ngày nay khi yêu nhau và muốn giữ nhau, người ta không còn giấm giúi cho nhau những viên kẹo, mà là cho nhau những thứ khác! Trong mùa Vu lan xóa tội vong nhân, chỉ biết hy vọng A-Lìn không quá chán cho cái tình đời phụ... kẹo mà lạc bước sang xứ Cao Miên hay lên núi Bà Đen!

Nhân tiện qua câu chuyện tình tự kể của thầy Ngô Nguyên soái này, Kiến Đen mới giải tỏa được cái thắc mắc bấy lâu nay: cớ sao thầy Ngô nhà mình chỉ khoái uống cà phê đen không đường. Thì ra bởi thầy còn mắc nợ nghẹn trong cổ họng tới 50 bịch kẹo the của A-Lìn!

 

 

 

 
 


Copyright © 2010 Trung hoc Kien Tuong Homepage