Người đi đâu
Được phu nhân cho biết Mị Nương ốm tương tư tên dân chài, quan Tể
tướng nghẹt thở với nỗi sỉ nhục. Ông tím mặt đi gặp con để ra một án
phạt nặng nề. Tới Tây phòng, ông chỉ thấy một cái xác vô hồn nằm
thoi thóp trên giường. Ông nhận ra, chẳng hình phạt nào có thể so
sánh được với nỗi thống khổ mà nó đang gánh chịu. Cứ tình trạng này,
chưa biết chừng đứa con nhỏ dại kia sẽ chết trong nay mai. Ông đau
đớn nghĩ thầm “mới mười sáu tuổi”, rồi cay đắng nói với phu nhân,
“Thôi cho gọi tên ấy vào.”
Trương Chi được lệnh vào dinh thổi sáo hầu quan. Chàng cảm động pha
lẫn sợ hãi. Chàng vội nhảy ào xuống sông rửa sạch bùn đất bám trên
người, rồi hấp tấp mặc chiếc áo dài vốn để dành để đi lễ chùa đầu
năm. Chiếc áo nâu sòng có vài miếng vá vụng về trên vai và ở hai
khuỷu tay. Chàng chộp cái túi vải trong đựng chừng mười cây sáo đủ
cỡ lớn nhỏ, rồi rời thuyền theo chân chú lính hoang mang bước đi.
Trương Chi được dẫn vào một thư phòng. Không gian nơi đây thoang
thoảng hương trầm. Ánh sáng lọc qua những tấm màn lụa xanh che cửa
sổ, mơ hồ như cõi mộng. Chàng thấy lờ mờ ở cuối phòng có cái án thư
và có ba người đang ngồi đợi sẵn. Biết đó là gia đình nhà quan,
chàng phục người xuống đất chắp tay vái, “Kính lạy quan lớn ạ. Bẩm
ngài cho gọi con”. Có tiếng nói vang lên ra lệnh chàng thổi sáo.
Trương Chi đi đến cái chiếu nhỏ trải sẵn ở giữa phòng rồi ngồi
xuống. Trước sau chàng vẫn lom khom cúi đầu không dám ngẩng mặt lên.
Vật duy nhất chàng thấy là cái bình hương nhỏ đặt trước mặt chàng.
Chiếc bình màu lựu đỏ chạm trổ rất công phu. Khói trầm trong bình
bay lên uốn éo như sợi tơ. Chàng lựa ra ba ống sáo rồi vươn cổ lấy
hơi thổi. Tay chàng thoăn thoắt đổi ống sáo tùy theo độ trầm của âm
thanh.
Sau một bản nhạc, tâm hồn mọi người cuốn hút vào cơn xúc động. Quan
Tể tướng và phu nhân nhìn nhau ngơ ngẩn và lòng họ mềm lại. Quan ôn
tồn gọi Trương Chi tới gần để ngài thưởng cho một tách trà sen nóng.
Chàng khom người rụt rè bước tới rồi nâng hai tay đón tách trà. Bỗng
chàng khựng lại ngạc nhiên. Có hai bàn tay nhỏ và trắng mịn trao
tách trà cho chàng. Chàng bạo gan ngẩng mặt nhìn vào người ban trà.
Thời gian ngưng đọng. Hai người mở to mắt xuất thần nhìn nhau.
Trong ánh sáng mơ màng, người con gái cầm tách trà xinh đẹp, thanh
tao, và huyền ảo như nàng tiên trong tranh vẽ. Nàng là kết tinh của
hoa quỳnh đang hé nở trong bóng đêm. Đôi mắt to của nàng cuốn hút
tâm hồn chàng trong cơn say sưa ngây dại.
Tuy nhiên cái ánh sáng mơ màng ấy lại không che giấu được khuôn mặt
xấu xí của chàng. Chính nó đã làm tăng thêm vẻ ma quái của người
thổi sáo. Hai đôi vai gầy nhô cao run rẩy dưới ánh nến như cánh quạ
đen chập chờn trong đêm lạnh. Bàn tay khẳng khiu cầm cây sáo như
chân con dơi hoang treo mình trên cành cây khô. Mắt Mị Nương căng ra
và tim nàng tan vỡ vì đau đớn.
Có tiếng quan ra lệnh cho Trương Chi lui xuống. Tiếng ông làm tan
không gian tê cứng như mảnh đá ném vỡ mặt thủy tinh. Trương Chi hốt
hoảng lùi lại, rồi bước nghiêng ngả như say về chỗ cũ. Lúc này nếu
chàng đi luôn ra khỏi phòng, cũng không ai giữ chàng ở lại. Nhưng
mới có ý định bước đi, chân chàng đã đau đớn. Chàng ngồi xuống rồi
mê man đưa cây sáo lên miệng.
Mị Nương gục đầu xuống bàn. Tiếng sáo vượt khỏi thư phòng, vươn cao
đến tận lưng trời. Nhưng lại chỉ là những giọt lệ mưa ngâu rơi ngoài
cửa. Tim nàng đã đóng lại. Nàng thấy rõ rung động của âm thanh không
phục hồi cơn si mê cũ. Mối cảm xúc trước kia từ từ loãng dần và
loãng dần. Mối tình xây dựng bởi giấc mộng ngây thơ và tưởng tượng
chợt tan vỡ trước ánh sáng chói lòa của thực tế.
Trương Chi sầu muộn, bước xiêu vẹo, trở về con đò nghèo trên bến
sông Đà. Ngay lúc chàng thô lậu bước ra khỏi tim Mị Nương lại là lúc
nàng thanh tú bước vào tim chàng.

Chẳng bao lâu đến lượt Trương Chi ốm tương tư. Khốn thay, bệnh này
chẳng thầy thuốc nào chữa được, mà cũng chẳng có ai thèm đến. Người
duy nhất có thể chữa bệnh cho chàng cũng sẽ chẳng bao giờ tới. Dòng
sông thân yêu cũ, bây giờ trở thành con đường xám dài buồn hun hút,
chẳng biết đi về đâu.
Vào một buổi tối sương bạc phủ đầy mặt sông. Nằm cô đơn thoi thóp
trên sàn thuyền, Trương Chi gửi một ánh nhìn từ biệt trăng sao, rồi
trút hơi thở cuối cùng. Sông nước ngậm ngùi vỗ vào mạn thuyền.
Thuyền nghiêng đi gửi thân chàng vào lòng sông. Xác chàng hòa nhập
với làn sóng lạnh trôi về vùng hạ lưu.
ĐỖ NGỌC TRANG
(Elk Grove, Cali, 7-9-2010)
|