TẠP GHI
Gọi đò
Tôi đứng nơi này.
Bến đò chiều đìu hiu. Khách sang sông đâu rồi? Thầm chép miệng: thế
kỷ 21 rồi mà?!
Khái niệm hư hay thực trong tôi,giờ duy nhất chỉ là những gì đó của
một khoảng không gian, thời gian mơ hồ về năm cũ. Tôi đứng đợi đò để
được sang bên ấy, sang bên bồi của dòng sông trong ký ức không bao
giờ ngừng chảy ngược xuôi. Sang bên ấy, người xưa và kỷ niệm năm nào
còn chăng?....!
Đò ơi....đò...!
Bác Sáu Ngưu ơi, cháu về đây để nhìn lại bức tranh sơn thủy vẽ đàn
trâu về trong ánh nắng hoàng hôn sắp tắt. Để cháu được bình yên bên
ngọn đèn dầu và lắng nghe bác kể chuyện ngày xưa, chuyện cái thời mà
bác còn cắp sách học đến đình làng để được ngày hai buổi thọ giáo
với ông giáo già, ngày ngày giảng dạy cho bác qua từng trang sách
Quốc văn giáo khoa thư.
Đò ơi..đò...!
Anh Thới ơi, em về đây. Về để mong có một đêm thức trắng được nghe
anh tự tình cho những ngày khốn khó trong dĩ vãng. Và hôm nay, anh
thể hiện lòng yêu quí trò xưa thế nào. Trong giấc ngủ muộn màng, tôi
mơ hồ có nghe xa xa tiếng bìm bịp gọi nước lớn ròng cùng tiếng dao
bằm thớt nhịp nhàng từ tấm lòng người anh đồng nghiệp cao cả: nồi
cháo rắn Kiến Tường ngọt ngào do chính tay anh xào nấu.
Đò ơi...đò...!
Cô Bảy Lãng lái đò đâu rồi, sao không mau rước cho tôi qua sông? Tôi
có mang máy ảnh về chụp hình cho cô đây. Tôi về đây báo tin, là đã
giới thiệu và gửi gắm cô cho vài bạn thân làm báo để được in hình cô
trên bìa trang báo.
Sao lặng im thế này? Một cụ già ngang qua rồi dừng lại, miệng cụ
cười móm mém trong nắng, tay chỉ hướng gần gần:Anh không biết gì ư?
Cầu Bình Hiệp đã bắc qua sông lâu rồi, ai thèm đi đò nữa mà anh bận
công ơi ới gọi đò.
Mặc ông cụ khuyên bày, tôi vẫn lên tiếng đến não lòng:
Đò ơi đò… đò ơi đò…
Hỡi đò ơi....!!!
NGÔ BẢO TOÀN
(Tân 12-9-2010)
|