TÙY BÚT
Tình không biên giới
Phàm những ai kể lại chuyện tình đã qua của mình đã là điều phản bội
với quá khứ bản thân và nhất là tự mình gây nên phản cảm cho người
vô tình bắt buộc phải nghe! Nhưng, bạn ơi! Đôi lúc, chuyện mà ta cố
quên đi thì lại cũng chính là lúc mình… càng nhớ thêm! Nhớ quay
quắt, nhớ mông lung và cuối cùng đành thú nhận: quá khứ chỉ ngủ yên,
chứ quá khứ không thể nào ra đi mãi mãi?! Bởi vì đâu? Chỉ cần một
tác nhân nho nhỏ trong đời thường mà từa tựa chuyện của riêng ta! Và
thế là, khúc phim buồn trong đời ta đã ngồn ngộn hiện về! Đời có khổ
cũng là vì ta còn… nặng kiếp! Chắc lưỡi thầm than: À, ra thế!

(Ảnh chỉ mang ý nghĩa minh họa, không có ý gì
khác phía sau quả đạn pháo tại Siem Reap, Campuchia).
Năm tôi học lớp đệ Tứ trường tỉnh (lớp 9 bây giờ), con nhỏ trưởng
ban khánh tiết lớp tôi là người Việt gốc Cao Miên. Nó mang một cái
tên với chúng tôi lúc bấy giờ quả thật là lạ: Thạch Sa Rông? Nó đẹp
người vì người ta bảo nó là con lai "đầu gà đít vịt" (Tỉa của nó là
người Hoa và Dí nó là người Việt).
Ngoài tính tình vui vẻ bãi buôi với chức việc
nó làm trong lớp, Sa Rông lại là đứa học giỏi vào thứ hạng nhì, ba
trong lớp đệ Tứ D chúng tôi. Có thằng bạn rắn mắt hỏi thăm vì sao nó
mang tên Sa Rông? Nó cười hiền lành và giải thích: Tỉa Dí nó mong
muốn sau này lớn lên,nó được ấm no đầy đủ. Nhất là con gái, mà có
được manh quần, tấm áo che thân kín đáo là điều mơ ước chính đáng
nhất cho phận nữ nhi. Ý nghỉa cao đẹp cũa cái tên đầy đủ như thế đó
nhưng với cái bọn đứng hàng "thứ ba" lớp Tứ D lại tàn ác trêu ghẹo
bằng cách đổi tên đáng quí Thạch Sa Rông trở thành… Tuốt Sa Rông mới
khốn nạn chứ! (chúng nó học kém nên ghen tị đó?) Sa Rông chỉ mỈm
cười độ lượng. Mà thôi, chuyện nít quỉ giờ tha thứ hết...!
Tôi và Sa Rông là đôi bạn thân thiết nhất trong lớp. Nó thường đến
nhà tôi trọ để phụ đạo thêm cho tôi về môn Pháp văn (nó rất giỏi môn
này, bởi Tỉa của nó là giáo viên dạy tiếng Pháp ở trường tiểu học
bên Nam Vang xứ Chùa Tháp). Tình bạn chúng tôi càng ngày càng thắm
thiết hơn, mặc cho bên tai chúng tôi không ít lời cay nghiệt: Mắm
ruốc có sẵn trong nhà, lại mê "bù hốc" thiệt là thằng ngu!
Cuối niên học 1965-1966, chúng tôi học xong trung học đệ nhất cấp và
nghỉ hè để chuẩn bị vào niên học đệ tam cũa bậc đệ nhị cấp thì Sa
Rông đến nhà tôi với nét mặt mà ngày thường tôi chưa hề trông thấy:
buồn u ẩn! Cặp mắt đỏ hoe, đôi hàng mi cong vút chơm chớp sầu lây!
Sa Rông báo tin: Tỉa Dí gọi về Nam Vang. Tỉa Sa Rông đã xin được cho
Sa Rông đi dạy học chung trường với ông. Bỗng dưng người tôi rũ
xuống như tàu lá chuối héo mà miệng như ai nhập hồn để thốt lời chia
tay vô nghĩa, vô duyên đến ngàn tạ: Khoẻ.ẻ.ẻ.ẻ...!
Đêm ấy trời mưa ray rắc, gió hắt hiu luồn qua khe cửa trống. Đồng hồ
bên nhà hàng xóm gõ đúng 12 tiếng. Chuyến xe đò về Cao Miên chạy
ngang qua nhà. Tôi còn nghe rõ có tiếng ai đó quen quen hòa trong
tiếng động cơ xe ầm ì: Bòn ơi, aurevoir…
NGÔ BẢO TOÀN
(Tân An 15-9-2010)
|