TẠP GHI
Cho tôi
một vé đi lòng tin (*)
Không thể nói khác hơn
rằng hôm nay – buổi sáng rất buồn .
Anh mất
nửa
giờ
ở
ngã tư
quen thuộc,
chỉ
vì một
gã đụng
người
rồi
bỏ
chạy
luôn
Gã đụng
người
chạy
luôn còn anh đứng
lạị
Rồi
một
“người
anh em” đến
làm chứng
lập
lờ.
Anh mất
nửa
giờ
và mất
luôn… nửa
phần
lương
tháng
Hỏi
em có thấy
buồn
không?
Hỏi
em có thấy
buồn
không rằng
chiều
nay
anh đã có lần
dừng
trước
người
con gái hỏng
xe
Rất
lịch
sự
xin được
làm anh chàng hào hiệp
Người
con gái giật
mình với
cái nhìn nghi hoặc
(!)
Rồi
bỏ
mặc
anh chàng cụt
hứng
đứng
ngẩn
ngơ
Có những
lúc lòng buồn
anh tự
hỏi
Liệu
lòng tin có cần
chứng
minh thư?
Ví dụ
như
em lỡ
độ
đường
và anh dừng
xe lại
Em có… mà thôi!…
Anh đã có những
ngày buồn
như
thế
Trang thơ
viết
ra không có nổi
chú bướm
vàng
Nhưng
anh vẫn
tin một
hôm nào xuống
phố
Còn gặp
những
lòng người
hóa bướm
bay sang…
(ĐTQ)
Đúng là không thể
nói khác hơn, mình đã có những ngày buồn đến cà ngơ cà ngất.
Theo dõi những tin
tức văn học trong nước, thấy người ta hình như lơ là với một tác
phẩm vừa đoạt giải
thưởng văn học trong khu vực Đông Nam Á.
Giải văn học
Asian 2010
tại Thái Lan
được trao cho
tác phẩm Cho Tôi Một Vé Đi Tuổi Thơ của
Nguyễn Nhật Ánh
- nhà văn hàng
đầu đáng kính
trọng chuyên viết
cho tuổi thơ
của Việt Nam. Một giải thưởng
tuy có tính chất
hữu nghị nhưng dẫu gì cũng là một giải đã ra ngoài biên giới Việt Nam…
Buồn thay, trong một thời đại, ra đường thấy nhan nhản con gái khoe
ngực trần khoe chân dài. Còn đàn ông thì hầu như ngày nào cũng quay
cuồng bia bọt, tiền, tình dục, quyền lực, và tội lỗi, thì những cuốn
sách về tuổi thơ về lòng tin chỉ là… chuyện cổ tích của thế kỷ 21.

Nhưng may quá, ở một
góc trời - tuổi thơ chúng ta chưa kịp mất, còn đó y nguyên vì tại
nơi đây - bến trang THKT… những giọng nói tuy không còn lanh lảnh
vẫn ơi ới gọi nhau qua đường dây điện thoại… “ê… nhỏ!” “ê…mày!”
khiến những đứa trẻ ngày xưa, lòng mềm lại, rồi sụt sùi cảm động
trước khi dắt nhau lội về góp nhặt những khoảng thời tuổi nhỏ ngu
ngơ. Như mới đây thôi, sau khi hỏi thăm nhau đủ thứ chuyện… đến khi
mình nói với Nguyễn Nhân hay là “ Vânhồng… bà cụ rồi đó nghen” làm
Nhân la hoảng lên rồi cười ngất - chẳng là Nhân của chúng ta còn
thanh xuân, nhất định treo giá ngọc, còn mình bà ngoại, bà nội lủ
khủ rồi, không bà cụ thì bà gì! Còn An Ngọc Quang hả? Trời, một tấm
lòng ngời ngợi quên mình chỉ nghĩ đến người khác, đang bịnh như vậy
mà vẫn ân cần hát tặng “con nhỏ” chung lớp bản nhạc với giọng thật
trầm nhiều lúc muốn hụt hơi, khiến nước mắt mình chảy đầm đìa trên
mặt.
Ơi trang THKT là chốn cho tuổi thơ chúng ta tìm về nhau.
“Cô dạy em những điều lễ giáo
Đời dạy em tráo trở từng giờ”
Câu thơ của Đỗ Thị Nhịn nhắc cho chúng ta nhớ Thầy, Cô là chốn thật
thà, bình an ngoài gia đình cho những đứa học trò yên tâm tìm về
nương náu phút giây, để quên đi những cơm áo gạo tiền tàn nhẫn khắc
nghiệt của cuộc đời.
Lòng tin và tuổi thơ là có thực. Không phải là mặt trăng trên cao,
để phải “ôm một mối mơ”…
.
nguyễn thị vânhồng
(Hầm
Nắng Michigan, Trung Thu 2010)
*Bắt chước tựa của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh.
|