Tôi lại gọi đò, hỡi đò ơi....
Tiếng tôi vọng trên sông Vàm Cỏ buồn tênh. Tiếng tôi vẳng ngân dài
trong nắng chiều sắp tắt. Mặc cụ già khuyên giải: Chuyện quá khứ bao
giờ trở lại?.Và tôi vẫn một niềm tin cố hữu: Muốn là được. (Dù cái
được có bị hao gầy hay tàn phế). Tôi vẫn in trong tiềm thức lạc hậu
mình: Niềm tin và hy vọng bao giờ cũng là hình với bóng, cũng là đôi
uyên ương chỉ có chết mới đau lòng gánh chịu lẻ bạn tình ơi. Tin là
thế và tôi đã được. Tôi muốn thét lên câu cảm thán: Trời ơi! nhưng
sao miệng cứ ấp a ấp úng mà thì thầm gọi: Ông Giàng! (Có phải Giàng
là cội nguồn trong tâm thức cũa mọi dân tộc hoàng bì?)
Tôi gọi đò, đò hỡi có nghe chăng?
Và niềm tin vĩnh cữu của tôi đã được: Đò nghe như ai oán nên chạnh
lòng rồi ghé bến? Mời cố nhân quá bước sang sông.
Bác Sáu Ngưu nào ai khác ngoài bóng hình thầy cũ: cũng chiếc áo the
thâm với khăn đóng trên vầng trán rộng? Cả một trời Quốc văn giáo
khoa thư như hiển hiện trở về đây với tôi bằng xương bằng thịt. Xin
nghiêng mình được gọi một mình: Thầy đồ xưa, bác Sáu Ngưu hay là
thầy Đỗ? Tôi đã gặp và tôi thỏa nguyện....

Thầy Đỗ Ngọc Trang - Hiền huynh của thầy Ngô
Nguyên soái trong bộ quốc phục. Ảnh chụp tại San Jose (California)
chiều 18-9-2010. Đứng ở bìa phải là cô Nguyễn Thị Bích Thủy.
Người anh đồng nghiệp ngày xưa mà tôi ghi sâu trong ký ức, bởi tiếng
chim bìm bịp kêu nước lớn ròng cùng hòa theo tiếng dao bằm thớt
trong một buổi sáng nào lúc trời chưa muốn thức? Tôi đã gặp và tôi
thỏa nguyện...
Hỡi cô lái đò năm xưa đâu, sao không ra chào đón? Không một ai biết
cô lái đò ngang ấy giờ ở biệt phương nào, bởi thời gian xóa nhòa tự
thuở. Cô mất rồi và sự thật! Vĩnh biệt người không duyên không
nợ!....
Ngực tôi vẫn căng đầy sức sống, và… tôi còn thương vay thêm những ai
đây?!!
NGÔ BẢO TOÀN
(Tân An, 20-9-2010)
|