|
TÙY BÚT
Hoa Phong Trần
Dòng sông không có nước chảy thì không thể gọi là dòng sông được.
Rừng núi không có cây cối, chim chóc thì không thể trở thành rừng
núi được.
Con ngưòi không có việc để làm, để kiếm tiền trang trải cho nhu cầu
cuộc sống thì không phải là con người có trí tuệ.
Vì vậy chúng ta phải biết nâng niu, trân trọng công việc hằng ngày,
vì chính nó đánh giá nhân phẩm, tư cách, sự trường tồn và vinh nhục
cho cuộc sống của chính mình.
Cũng như trang web không có bài vở thì là trang web trống rỗng không
còn ý nghĩa gì cho mai sau nữa phải không các bạn!!!
Xuân Bắc kính chào các thầy cô THKT của 35 năm về trước.
Thân chào các bạn hữu gần xa…
Đã ngót ba tháng rồi kể từ khi thầy trò ta gặp lại nhau.
Bắc thì rất ít thời gian để viết bài và lên trang web… lâu lâu mở ra
thấy các bạn và thầy cô viết quá trời, nên sợ mất phần. cố viết bài
gởi lên để cho ngày mai.

Ở khoảng tuổi 20, chúng ta phải rời ghế nhà
trường, thì ở độ tuổi 60 - 70 này, không còn bao lâu chúng ta phải
rời bỏ thế gian này…
Trên trang web, thầy cô và các bạn đúng như là những bông hoa muôn
màu muôn vẻ, có bông to lớn rộ nở, có bông cao hẳn bạn bè, có bông
tràn lan ngang dọc.
Tất cả đã góp thành một rừng hoa cho mai hậu.
Các bạn có biết Hoa trong nhà Phật được ví như thế nào không?
Hoa muốn đẹp hoa đừng gai sân hận
Hoa muốn thơm hoa mở rộng tình thương
Hoa muốn thanh hoa tinh khiết nêu gương
Hoa muốn quý hoa trang nghiêm cõi Phật
Biết kể chuyện ai bây giờ, thôi thì mình kể chuyện của mình vậy nhé!
Bước vào lớp đệ thất niên khóa 1965-1966, với tuổi hồn nhiên, mình
chưa biết phân biệt giai cấp giàu nghèo hay quyền cao chức trọng,
mình chỉ hiểu đơn sơ con người sanh ra là bình đẳng mọi mặt như
nhau.
Nhưng không đâu???
Dần dần lên đệ lục, đệ ngũ với kiến thức thầy cô trao gởi, mình mới
biết trong xã hội có nhiều giai cấp nghèo giàu. Mặc cảm nhà nghèo,
mình cố gắng học hành để còn có được một cái gì đó so sánh với bạn
bè…
Đến năm đệ tứ, bố mình bị thương gãy hết một chân. Mình là anh lớn
nhất với năm đứa em còn nhỏ. Lúc đó mình mới 16 tuổi, em trai kế 12
tuổi, em trai thứ tư 6 tuổi, em gái thứ năm 4 tuổi, út trai 2 tuổi
và út gái 1 tuổi… Không có bà con dòng họ thân thích ở gần… Mẹ thì
bận nuôi bố ở bệnh viện, phần tiền thuốc men của bố, phần lo các em
ở nhà, việc học của mình bị ảnh hưởng nhiều và sa sút. Ở các năm đệ
tam, đệ nhị, các bạn có biết không, ngày tất niên của những năm đó,
mình không có tiền để đóng góp chung vui cùng các bạn, nên mình cũng
buồn lắm, nhưng gia cảnh nhà mình, ai biết cho chăng… Đi ngang qua
trường nhìn thấy các bạn cắm trại chơi vui, mình cũng cảm nhận được
như chính có mình ở trong đó vậy thôi.
Bước chân đi âm thầm lặng lẽ…
Khúc đoạn trường có sống mới hay
Khéo khen thay, ông Tạo cơ cầu
Vẽ tranh Vân Cẩu, khiến người lao đao
Thầy cô đã mở mang kiến thức cho mình, nên mình biết nhân cách và
lòng tự trọng của con người, mình đâu thể ăn xin ai được…
Biết than thở cùng ai, thôi thì mình lánh mặt ngày ấy cho xong. Một
lần buồn quá, mình viết mấy câu thơ vào quyển Toán Đại số
Chập chững vào đời sầu với tủi
Nhập cuộc thế nhân khóc trước cười
Danh lợi thôi đành gác một xó
Ôm hoài mối hận tới ngàn thu…
Một bữa nọ vô tình bạn Nguyễn Thị Quyến (Hoàng Lệ Uyên) mượn nhầm
quyển sách đó nên họa lại 8 câu thơ rằng:
Đã vào đời thì hãy nên chấp nhận
Tủi với sầu những chữ ấy đi đôi
Mình làm sao cãi được mệnh trời
Dẫu có khóc có cưòi gì cũng thế
Nhập cuộc đi giúp nhiều cho nhân thế
Danh lợi gì khi đất nước chiến tranh
Ngưòi đừng quên chí khí kẻ hùng anh
Đừng ôm ấp mối hận sầu vĩnh cửu
Có khi ngẫu hứng, mình viết một vài câu thơ, nhưng đó lại là định
mệnh của chính mình.
Năm 1972, mùa hè đỏ lửa, mình bị rớt tú tài và bị tổng động viên.
Nằm khóc mấy ngày trời… đến khi nguôi ngoai phải khăn gói lên đường.
Lúc còn ngồi ghế nhà trường mình mộng sau này nếu có thể, mình sẽ
bay trên bầu trời để ngắm nhìn nét đẹp của quê hương, hay được bay
lên các vì sao đến tận cung Hằng để chọc ghẹo Hằng Nga…
Nhưng bây giờ không được rồi… Tất cả mơ mộng thành bong bóng bay đi…
Một năm sau… vì ôm hận bút nghiêng… mình đăng ký học hàm thụ trường
Vì sao để luyện thi tú tài… Năm 1974, mình lấy bằng tú tài. Toại
nguyện rồi nhé, trả nợ bút nghiêng xong, bây giờ thì:
Đường mây rộng thênh thang ta cử bộ
Nợ tang bồng, trang trắng vỗ tay reo.
Một bữa nọ, đang mơ màng trong giấc ngủ trưa, mình chợt thấy bóng ai
rất quen thuộc đang thất thểu đi về nhà mình, trên tay đang ôm một
vật gì đó, nhìn kỹ đó là một bó hoa, mà chỉ trên thế gian này mới
có, đó là Hoa Phong Trần.
Thôi xin chào tất cả thầy cô và các bạn, để mình vào giấc mộng Trần
Gian làm trọn kiếp người nhé.
Hồn anh Bắc chợt về trong giấc mộng
Bứơc chân đi khắc khoải với thời gian
Tay nhẹ ôm môt bó hoa Phong Trần
Đã chìm sâu, lãng quên vào ký ức
Và văng vẳng đâu đây ai hát lên câu thơ quen thuộc:
Kiếp sau xin chớ làm người…
Làm cây thông đứng giữa trời mà reo
HOA PHONG TRẦN – NGUYỄN XUÂN BẮC
(Mộc Hóa 23-9-2010)
|
|