|
TÙY BÚT
Ngại ngùng
Rồi một hôm tình cờ ngang qua quán cà phê nhạc.
Chân bỗng dừng khi bất chợt nghe tiếng hát nhuộm lòng ai. Em có phải
là Như Quỳnh ca sĩ?: Em đã biết cong môi từ chối...... Lòng nặng
trĩu buồn thiu, tai mênh mang nghe như cả một trời xưa vọng lại:… ta
về bên ấy buồn xong vẫn buồn!
Rồi tôi ra đi, khi tim mình không muốn hẹn ngày về: em bên đường đợi
ba đón lúc tan trường. Trong bụi mưa lất phất, mờ mờ chiều ấy, tôi
nào khác tượng phỗng im lìm trước cổng trường và vô thức dại khờ tay
chỉ tim, tay xòe qua bên ấy có em?
Từ hôm ấy về, tôi phải buồn hơn năm sáu ngày: em lắc đầu và cong môi
từ chối?! Tình tôi tan tác...
Năm năm sau, ai khiến xui chân tôi lại quay về trường cũ. Quán chè
xưa của chị Bảy ngày nào vẫn còn đó. Chị cũng còn nụ cười giòn giã
đón khách năm nào, tuy mắt chị giờ chân chim hằn sâu hơn thời con
gái. Chị trách tôi sao phụ bạc Võ Thị Phù Vân? Tôi ngỡ ngàng cho chị
nói vui?! Chị tiếp lời không cần giấu che cảm tính trách phiền: “Mày
ra đi không một lời từ biệt? Trưa hôm sau Phù Vân qua ăn chè, nó
khóc. Nó bảo tao hôm ấy nó đau răng, môi chúm chím nén đau chờ ba
mua thuốc hiệu "búa bổ đầu người". Dè đâu mày lại rũ áo ra đi đột
ngột!” Rồi cay nghiệt, chị hỏi tôi như kèm lời trách mắng: “Mày có
biết cong môi xa lắc chu môi?”
Bạn đời ơi, chuyện bây giờ nào có Bụt có Tiên. Chuyện ngày xưa ai
xui khiến ngại ngùng đến bây chừ mình đành cam phận: Buồn bao nhiêu
cũng phải chịu vẫn buồn!
NGÔ BẢO TOÀN
(Tân An 25-9-2010)
|
+ Thứ Bảy 25-9-2010:
- Thầy Nguyễn Đức Nhuận
(Seattle): Thân gởi các Đạo hữu THKT. Tôi từ xưa ko
thich nhiều chiện, xía miệng vô chiện người, cũng như ko
phải type người thọc gậy bánh xe. Nhưng, hỗm rày nghe
Ngô Đại nhân talk show trên THKT, tôi bỗng bị dị ứng
(allergy), nổi sảy cùng mình... nên đành góp ý cùng Ngô
Đại nhân.
Hôm nọ, Ngô Tiên sinh có nói về cô nàng răng khểnh, tôi
đã mách nước là Ngô Tiên sinh nên súc miệng ngay tức
khắc kẻo răng nàng rớt vào bao tử ắt là "die soon". Nay
người ta lại nhiều chiện rằng nàng cong môi từ chối...
Theo ngu ý của tại hạ: một là, môi nàng bơm silicon
nhiều quá nên vảnh lên là cái chắc. Hai là, nàng cũng
nhiều chiện như chàng nên bị thiên hạ "vả" phù mỏ chăng?
Làm sao mà Ngô Đại nhân thấy nàng "cong môi" được vậy
ta? (Ai nói lái, tự ý chịu trách nhiệm hình sự). Thôi
nhé, nói theo tiếng Việt - Mỹ hỗn hợp: I "can" you, I
"can" you... Nếu ko, môi Ngô Đại nhân coi chừng cũng có
ngày "vãnh" như nàng...
Thế nào đi chăng nữa, Ngô Đại nhân thật sự là người toàn
cầu hóa rồi. Hết Việt Nam, Trung Hoa rồi Campuchia...
chừng nào đến Congo nhỉ?
Đệ khẩu phục, tâm phục... vô cùng, bèn ra sân ngước lên
trời cười khè ba tiếng, cúi xuống đất khóc thút thít ba
lần, cất giọng khàn khàn mà than: "Trời sinh Ngô sao còn
sinh...đệ !!!" (Theo Tam Quôc diễn nghĩa, hồi ba muơi
sáu, trang 112, dòng thứ 4).
Thôi thì góp một vài ý. Nếu ko bị coi là dzô dziên thì
cũng góp vài nụ cười cho trang nhà của chúng ta.
nh.seattle.
- Kiến Đen: Tội nghiệp thầy
Ngô Nguyên soái nhà mình. Ai đời chọn đối tượng
để trồng cây… ô môi (ở quê hồi đó hiếm có cây si), lại
chọn người có cái tên nó vận vào số mệnh con người. Phù
Vân thì chỉ như gió thoảng mây trôi (dịch nôm là phù
phiếm) và nó báo điềm cho một kết cục “phù mỏ”. Đúng là
chỉ có Ngô Huynh Nguyễn Muội nhà họ là hiểu nhau như
“dầu cháo quẩy hiểu bánh tiêu”. Tại sao thầy Ngô hôm đó
lại không nghĩ tới nguyên nhân khiến nàng cong môi là do
“cạp bắp” quá nhiều? Hồi nẫm năm xưa người ta lãng mạn
(chứ chưa lãng gian như bây giờ). Có người tơ tưởng nàng
áo vàng về nhà trồng hoa cúc. Người cà ngất với cô tên
Hồng thì đâm ra khoái hoa hồng và sẵn sàng chấp nhận gai
đâm nhỏ máu. Thì ai kia nhẹ dạ đi thương nhớ người dưng
họ Ngô có ghiền “cạp bắp” cũng là lẽ thường tình. Có lẽ
giữa thói đời vàng thau lẫn lộn, nàng cạp nhầm hột bắp
“chai” nên bị ê răng sinh phù mỏ. Chỉ sợ như dì Tám xóm
Vên Vên nửa khuya ầu ơ kẽo kẹt đưa võng: “Ví dầu tình
bậu muốn thôi. Bậu gieo tiếng dữ cho rồi bậu đi.”
Nhưng thôi, chuyện tình trường của Ngô Nguyên soái nó
dài như những bộ phim truyền hình Mỹ, hết season này tới
series khác, ông nội coi đến đời cháu vẫn chưa tới hồi
kết. Nó là chuyện trà dư tửu hậu, gây không khí vui vẻ,
ấm áp cho ngôi Từ đường THKT.
- Bạn Nguyễn Thị Vân Hồng
(Michigan): Ngô Bảo Toàn hiền huynh. Giời ạ, hôm nay lại xuất hiện thêm cô cong
môi sưng sỉa nhức răng gì nữa đây huynh? Chắc tại cạp
"bắp" nhiều quá phải không? Thầy Trang cô Thủy là người
điềm đạm nhìn xa trông rộng chắc chắn thấy sự việc này
tinh tường hơn muội.
|
|
|
|
|