MỘT CÂU CHUYỆN TÌNH
Món quà đẹp nhất
* truyện ngắn
Khi anh nói tiếng vợ chồng
Là con sáo định sang sông, quay đầu
Là em hết dám đi mau
Còn trăng thì rụng xuống cầu đấy thôi
Mỗi người có một đôi môi
Khi hôn nhau hóa một người nghe chưa?
Cầu xin năm mới chiều mưa
Cho nàng Chức Nữ phải bùa Ngưu Lang
(BCV)
Nghiêm mỉm cười háo hức nhìn lên thành phố trên
ngọn đồi - nơi có một địa chỉ quen thuộc nằm giữa những dãy phố như
choàng vai đứng nghiêng lệch bởi những con dốc cao thấp nối nhau
thật độc đáo. Anh mường tượng con đường dẫn đến ngôi nhà của Thiên
Thư rợp đầy hoa dại và bầu trời lúc nào cũng ngăn ngắt một dải nắng
thật mềm len qua màu sương loãng làm ánh sáng chấp chới múa trên vai
áo những người đi bộ.
Anh nhìn xung quanh, hốt nhiên anh thấy xúc động, lòng tràn ngập nỗi
hân hoan kỳ lạ và thấy yêu hết thảy mọi vật giữa vùng đất trời Đà
Lạt quanh năm mùa đông thân thiết này - anh hào hứng huýt lên điệu
sáo Love is Blue thật lãng mạn, vừa cho xe chạy bên những tàn lá
xanh mát thơm ngai ngái mùi nhựa thông.
Lát sau, Nghiêm đã dựng chiếc xe cạnh cánh cổng gỗ nhà của Thư, anh
nhìn ngang nhìn ngửa, trong đầu hồi hộp nảy ra tìm cách nào đó đột
nhập vào nhà để cho nhỏ Thư một bất ngờ đến thích thú. Anh đang lóng
ngóng… bỗng…
“Anh Nghiêm! Anh Nghiêm!”
Tiếng reo của Thư cất lên sau vuông cửa trong veo như tiếng chim
khiến Nghiêm giật mình quay lại, nhìn sững sờ trong giây lát - anh
không ngờ, chỉ mới vắng gặp nhau mấy tháng mà cô bé vụt lớn cao xinh
xắn lạ thường. Thư chạy nhanh ra mở cổng, cười phô chiếc răng khểnh
thật duyên dáng. Cả hai nhìn nhau, ánh mắt như mừng như tủi:
“Anh Nghiêm về khi mô?”
“Anh vừa về tới.”
Nghiêm thấy cô như rưng rưng, anh vội bước tới sát bên, ôm cô, nói
thêm cho cô biết là anh nhớ cô nhiều lắm. Cô nói dỗi:
“Nhớ em mà đi biền biệt, không về.”
Lòng Nghiêm chùng xuống nỗi xao xuyến, anh dỗ dành:
“Thì về với em đây.”
Thư đầm đìa nước mắt, anh vội vàng ôm siết Thư trong tay, sợ cô sẽ
tan thành nước mắt, anh nói giã lã:
“Hôm nay em cúp cua hả?”
Thư lắc đầu. Cả hai đứng im. Giọng Thư nghèn nghẹn:
“Trong thơ anh không nói rõ ngày mô về, nhưng em có làm món này đãi
anh.”
“Bánh bột lọc?”
Miệng Thư có nụ cười:
“Bí mật!”
Nói xong, cô ôm tay kéo anh vào nhà kêu anh ngồi xuống chờ, rồi chạy
vô bếp bưng ra một ổ Flan óng ánh màu hổ phách tráng lớp đường nâu
đậm ngọt ngào. Cô khoe thêm như có chút hãnh diện:
“Em học được nhiều thứ bánh lắm. Mỗi ngày em sẽ làm cho anh Nghiêm
ăn một món hỉ.”
Chiếc bánh được Thư cắt ra từng lát thật khéo - cô hồi hộp nhìn anh
múc muỗng bánh đầu tiên. Khi Nghiêm bỏ miếng bánh vào miệng, anh
nghe chất béo, ngọt, mát, tan phao trên đầu lưỡi, anh muốn bật lên
tiếng khen, nhưng làm bộ nhíu mày:
“Ờ…ờ”
Thư lo lắng:
“Ờ.. răng anh?”
“Ờ…cũng không tệ!”
Thư phì cười, vẻ mặt giãn ra thỏa mãn nhìn anh ăn từng muỗng bánh
ngon lành. Bỗng Nghiêm nhìn quanh:
“Ba me đâu vắng hả em?”
“Hôm ni nhà đi kỵ giỗ Ôn em trên bác, chắc chút về chừ. Còn anh
Nghiêm về khi mô lại đi?”
Nghiêm tần ngần:
“Mười ngày nữa.”
Ánh mắt nhỏ Thư lộ vẻ băn khoăn, hỏi giọng buồn hiu:
“Anh ở nhà lâu lâu không được sao?”
Nghiêm lắc đầu:
“Công việc của anh làm sao ở nhà lâu được.”
Thấy Thư buồn, anh ngồi xích lại gần Thư hơn, dịu dàng ủ tay cô
trong tay mình. Lâu lắm cả hai mới có một buổi sáng như thế này. Anh
và Thư ngồi im lặng, mặc dù anh có hàng trăm điều vụn vặt để kể lể
cho Thư nghe. Bên ngoài nắng lên cao nhuộm những vạt lá màu vàng như
mật. Thư nói như an ủi:
“Thôi kệ, có chi mô mà buồn. Anh về là phải vui. Mình đi khắp Đà Lạt
nghe anh.”
Nghiêm cười gật đầu, chợt nhớ:
“Mấy bụi cây anh trồng, bây giờ lớn chưa em?”
Thư tươi ngay nét mặt:
“Cây anh mới trồng có lâu lắc chi mô rứa mà hắn đã to cao bằng em.
Chừ bông nhiều dễ sợ. Anh nhớ trả công em tưới nước.”
Thư xòe bàn tay, Nghiêm cúi nhìn xuống đôi tay xem chừng thật yếu
đuối của cô, thấy thương quá những đường gân tay mờ mờ hiện ra dưới
lớp da phơn phớt lông măng mịn màng, và cảm động về những chăm sóc
nhỏ nhặt của cô dành cho anh. Nghiêm thấy mình may mắn, muốn say sưa
hôn lên khuôn mặt trẻ thơ càng ngày càng phô ra những nét duyên dáng
- cũng như cái vóc dáng mảnh khảnh mong manh như chiếc lá non ngồi
sát bên anh đây đã khiến bao nhiêu cặp mắt quay nhìn…Như năm ngoái,
thằng bạn anh, vừa là nhà văn vừa là họa sĩ, khi lên Đà Lạt tình cờ
gặp Thư, anh chàng đã ngẩn ngơ, từ đó - một Thiên Thư rất dễ thương
lúc nào cũng lung linh trên từng tranh bìa của tờ báo mà hắn cộng
tác.
Nghiêm áp đầu nàng sát ngực, thầm thì:
“Thư ơi!”
Giọng cô sũng nước:
“Thư ơi! Thư ơi! mà anh đi miết. Pleiku xa như rứa nên anh Nghiêm
quên mất đường về”
Nghiêm cười nhẹ, lòng bồi hồi – Thư nhắc tới Pleiku khiến hình ảnh
nơi anh đang trú ở mù mờ xa hun hút chấp chới trong đầu. Anh lan man
liên tưởng tới những dãy phố buồn hiu bằng bặc trong những đêm không
người. Nhớ tới hình ảnh những thằng bạn và anh chong mắt với trời
đêm sâu hun hút lạnh tanh. Nhớ tới tâm trạng trong yên ắng mênh mông
thôi thúc nỗi nhớ nhà. Có khi nhìn những đốm sáng đêm im lặng lập
lòe, anh giật mình thảng thốt nhớ Thư, nhớ đến đôi mắt như bung ánh
sáng chơi vơi, khiến anh xốn xang…
“Anh Nghiêm.”
“Gì em?”
“Anh về, em mừng quá.”
“Ờ…”
“Em không muốn xa anh Nghiêm nữa.”
“Anh cũng vậy.”
“………………”
Lát sau, nỗi buồn như chút nguôi ngoai, Thư rủ anh ra khoe vườn hoa.
Trước mắt anh mở ra một vùng đầy màu sắc chói chang của các loại hoa
Đà Lạt đứng lô xô chen nhau chỉ chừa một vạt đất nơi cuối vườn dành
cho giàn su-lơ rậm rịt và những bắp cải ngậm no sương xòe bông trắng
nõn. Anh hít thật sâu không khí ngan ngát, cảm thấy lòng mình thật
sảng khoái như lạc cõi phiêu bồng lãng đãng phương nào. Nghiêm ngẩng
đầu, thấy xa xa ẩn hiện đằng kia là những ngọn đồi lô nhô phủ xanh
màu cỏ - bỗng nhiên Nghiêm muốn đến đó, thèm được đi trên đó bằng
đôi chân trần để nghe lớp nhung mịn mát lạnh thấm vào gan bàn chân,
hoặc nằm dài trên lớp cỏ êm, lắng nghe tiếng gió rít qua từng cánh
thông nhọn hoắc trên đầu. Anh thấy vui vui với ý nghĩ ngày mai anh
với Thư đến thăm vùng đồi cỏ thân thương, mặc sức hai đứa rong chơi
hay rượt đuổi nhau chí chóe dành từng trái thông khô rơi lộp độp như
ngày nào… Anh đứng áp sát vào triền lưng Thiên Thư, để những lọn tóc
của cô mơn man trên má anh thật dễ chịu.
Nghiêm nghe tiếng người nhà của Thư vang động trong nhà. Bước trở
vào, anh lập tức bị cuốn vào không khí thân tình chào hỏi xôn xao
mừng rỡ của gia đình Thư và anh có cảm giác y như mình với cô có
cùng chung một cuống rún.
Anh xao xuyến khi thấy đôi mắt cô lăn dài những hàng nước mắt.
* * *

Nghiêm tới chỗ hẹn thật sớm. Buổi sáng nơi vùng cao nguyên với cái
lạnh se sắt khiến anh thèm điếu thuốc, nhưng nghĩ tới lời hứa với
Thư, rồi thôi. Nghiêm nôn nóng rời chỗ dựa nơi thân cây nham
nhám, bước quẩn quanh lòng vòng chỗ anh đang đứng đợi. Anh nghe rõ
từng chiếc lá vụn vỡ dưới từng bước chân làm anh cảm thấy có chút gì
áy náy, tội nghiệp. Rồi, anh lại bồn chồn ngóng cổ chờ dáng Thư xuất
hiện để chạy lại đón cô, nói cho cô một quyết định quan trọng mà anh
ấp ủ từ lâu. Rồi có lúc anh lại tần ngần tự hỏi: Có nên nói? Không
phải nhiều lần anh hẹn với lòng là hãy kiên nhẫn, khoan lôi kéo cô
vào sự ràng buộc nào cả đó ư? Có thể biết đâu cô còn e ngại cuộc
sống luôn dời đổi rày đây mai đó với biết bao nguy hiểm chực chờ của
anh. Nhưng rồi anh gạt phắt đi - tại sao mình cứ mâu thuẫn, tại sao
mình phải dựng lên những cảnh đời bất hạnh? Anh tin cuộc sống này,
yêu cuộc đời này, anh tin Thư cùng tâm cảm với mình và tin nàng cũng
dư hiểu ý nghĩ được nuôi dưỡng trong ánh mắt anh bấy lâu. Nghiêm
mong có một lễ cưới và anh mỉm cười với cái ý định tuyệt vời này.
Chờ đợi lâu quá, khiến anh nóng ruột. Một ý nghĩ vô cớ hay là Thư
không tới - lúc này cũng khiến anh thắc thỏm. Anh nôn nóng nhìn về
hướng đi quen thuộc, chỉ thấy trước mặt anh là con đường mòn có dốc
cao đổ thẳng xuống…
Hình như, anh nghe tiếng gì đó như tiếng dẫm
nhẹ trên lá… Anh quay ngoắt lại:
“Em tới rồi, như chiếc bóng!”
Thư cười để lộ ra chiếc răng khểnh dễ thương lạ lùng:
“Khi mô em cũng là chiếc bóng của anh.”
Nghiêm nói với cô những suy nghĩ thật của anh:
“Em cũng là hạnh phúc của anh.”
Thư khẽ cắn môi, cô giấu nỗi vui sướng bằng cách nhìn chỗ đàn bướm
đang nhởn nhơ đằng kia. Nghiêm ngắm lâu vào mặt cô, mái tóc của nàng
lồng lộng trong gió, vô tình anh nhìn thấy vết sẹo bé tí nằm dưới
mép tai. Vậy mà lâu nay vui đùa bên nhau Nghiêm chưa khám phá ra
điều bí mật đó. Anh bỗng thấy thích thú bật cười. Thư tròn mắt hỏi:
“Anh chộ em?”
Nghiêm tủm tỉm kéo tay cô, cùng ngồi dài trên bãi cỏ. Cả hai bỗng
dưng im lặng, đầu tựa vào nhau. Gió thông reo vui trên cao, tâm hồn
Nghiêm lâng lâng tựa hồ đang đứng giữa một miền xa lạ nào. Chưa lần
nào anh có cảm giác hạnh phúc như hôm nay, để thấy khung cảnh trước
mắt bày ra là những màu sắc thật huy hoàng. Tình yêu và sự gắn bó
tương cậy khiến anh nhìn đâu đâu cũng thấy xốn xang, chói lòa con
mắt.
“Thiên Thư!”
“Dạ!”
“Sắp hè rồi.”
Giọng cô trở nên lo lắng và buồn xo:
“Anh Nghiêm ơi! Thi tốt nghiệp khó ơi là khó, làm em lo bắt chết.”
Cô ngừng một chút rồi nói nhỏ:
“Anh cứ đi miết, em cứ lo ra, có học hành được chi mô.”
Nghiêm bồi hồi quay nhìn sang người bạn nhỏ. Anh thấy cô xinh xắn
mềm mại như một nụ hồng vừa mới nhú. Anh bóp chặt lấy bàn tay mềm
nhỏ của cô. Anh nghe tiếng kêu yếu ớt, tiếng kêu để đón mừng hạnh
phúc đổ xuống.
Anh giữ chặt thêm bàn tay cô hơn.
“Anh Nghiêm!”
Tiếng kêu thật rõ ràng, tiếng kêu anh thường nghe, nhưng sao hôm nay
tiếng kêu làm anh xúc động, dạn dĩ đưa tay giữ lấy khuôn mặt cô, hôn
nhẹ lên cánh mũi bé xinh xinh, hôn lên môi cô một cách say đắm. Môi
cô ngọt lạ lùng khiến anh như mê man. Cả hai dường như quên cả đất
trời, thời gian.
Khi Nghiêm buông ra, cả thân hình cô như mềm
nhũn - nụ hôn đầu đời làm cô xao xuyến đến bủn rủn, Thư mắc cỡ:
“Anh Nghiêm làm em ngộp thở.”
Như cơn bão cao ngất từ đại dương lồng lộng, khiến quả tim anh rộn
rã. Anh nói với nỗi xúc động:
“Chúng ta không xa nhau nữa. Em thi xong, mình cưới nhau, nghe em!”
Thư sung sướng lặng người. Nghiêm hồi hộp hỏi:
“Em bằng lòng phải không?”
Cô tránh mắt nhìn của Nghiêm, cúi đầu như để giấu đôi mắt đang lấp
lánh, khẽ nói:
“Đây là món quà đẹp nhất, mà em chờ đợi từ lâu!”
Câu trả lời của Thư làm ngợp hồn anh. Nghiêm muốn hét vang, muốn ca
hát, anh muốn cất tiếng cảm ơn từng nhánh lá, con đường, và từng
ngọn đồi đã mang cho anh một ngày vui mới cùng nỗi hạnh phúc như
buổi sớm mai có đầy tiếng chim nhỏ ríu rít reo vui trên bãi cỏ xanh
mềm mại.
“Mình về, em nhé.”
. thụyvi
(Hầm Nắng, Michigan tháng 9-2010)
|