thkt thư quán

 

 

 

 

 

 

CHUYỆN NHIỀU TẬP CỦA GIA ĐÌNH BÀ TÁM TÀNG:

Đừng để “mẹc-xì” biến thể thành “mẹc-xà-lù”…

 

* tạp bút



Nhớ chuyện xưa lòng càng mắc cỡ! Chuyện cái ngày nàng Thạch Sà-rông sang nhà phụ đạo Pháp văn cho mình. Hôm ấy Sà-rông hướng dẫn tôi phát âm chữ "merci" trong giao tiếp. Tôi cố tình cứ đọc “mẹc-sì”, vì ngu ý cho rằng mình uốn lưỡi, chắc hẳn giọng mình sẽ quí phái hơn, bởi người Tây bao giờ cũng lịch sự và sang trọng hơn ta nhiều. Cứ ngoan cố uốn lưỡi đọc hoài vần “s” cho Sà-rông bực tức. Cuối cùng, bó tay, nàng cười hiền lành hòa hoãn với tôi bằng cách gọi tạm nghỉ để giải lao. Tôi sung sướng và nói lớn mời gọi với nàng:
- Bạn theo tôi ra vườn, tôi hái trái trứng cá đãi bạn ăn chơi.

 


Thạch Sà-rông nhiệt liệt hoan hô và nối bước theo người bạn học hiếu khách. Đến gốc cây trứng cá xanh tươi, rậm tàng ở sau nhà, tôi bảo Sà-rông:
- Bạn đứng dưới gốc cây chờ tôi leo lên hái nhé.


Sà-rông cười cười rồi cũng gật đầu đồng ý hai tay.


Tôi nhanh nhẹn tựa hồ con sóc nâu trong cổ tích, leo một phát lên tận cành cao rồi chăm chỉ lựa từng quả chín đỏ mọng, quả tròn căng để thảy xuống cho nàng, miệng lách chách: trái này ngon dành cho bạn.


Thạch Sà-rông ngoái cổ lên cây cao, miệng nàng vẫn cười cười chúm chím? Hai tay nàng cẩn thận đón từng quả lòng thành của tôi gửi xuống và mỗi quả nàng mỗi nó “merci”. Gần nửa giờ đồng hồ bên nhau, hai chúng tôi nhiệt tình..."cháp cháp" trái trứng cá tuyệt vời nào khác đào tiên trên thượng giới. Tôi thắc mắc vì sao ăn ngon mà Sà-rông không phát biểu lời nào? Nàng chỉ cười và cười như người mắc bệnh cười y học! Tôi bực mình dằn giọng:
- Sao bạn cười mà không nói gì hết vậy?


Sà-rông chớp mắt mi cong ngó quanh quất rồi giọng nàng nhỏ nhẹ:
- Mình mắc cười là tại bòn… mắc cười. Thôi không nói...!


Vừa bực tức cộng thêm vừa giận dỗi, tôi xích ra xa không thèm ngồi gần "con nhỏ khùng và thấy ghét" này. Và, bỗng chợt toàn thân tôi ớn lạnh! khi ta chợt nhớ ra mình: Lúc hăm hở leo lên cây trứng cá là lúc mình đang mặc... sà lỏn toỏng toòng teeng! Như hóa rồ tôi bật la lớn:
- Mẹc-xà-lù...nhà nó..! quá sá quê..!


Bên hàng dậu bông bụp có tiếng ai cười hăng hắc. Chị Tám Nhiều rình rập chúng tôi từ tự lúc nào? Chẳng giấu diếm, chị còn cao giọng:
- Quả báo nhà em! Hôm qua em xin qua gói mì con két, vậy mà qua đây, hỗng nghe em nói một tiếng “mẹc-xì”. Bây giờ có “mẹc… xà-lù” thì cũng là… hé..hé... Đáng "đời cô Lựu" chưa em?!!


Tôi có thoáng nghe đâu đây tiếng đàn bầu rên rỉ, hình như là nơi ở nhà bác Hai Chánh gần bên: ....Cung cao là Mẹ, cung trầm là Cha....
Tửng.. từng.. tưng......!


Chắc ngày mai rồi mỗi người sẽ hiểu… Mong thay.

NGÔ BẢO TOÀN
(Tân An 6-10-2010)

 

---
*- Merci (cảm ơn, tiếng Pháp)
** Merde salaud (tiếng chửi đệm, tiếng Pháp).
 

 
 


Copyright © 2010 Trung hoc Kien Tuong Homepage