CHUYỆN NHIỀU TẬP CỦA GIA ĐÌNH BÀ TÁM TÀNG:
Chuyện bó đũa thời nay
* tạp bút
Tôi có đọc đâu đó một câu chuyện ngắn mang tựa đề “Hai bát phở" và
một chuyện đoàn kết trong Cổ học Tinh hoa ngày xưa. Chuyện làm tôi
bâng khuâng và day dứt bấy lâu nay là chuyện đoàn kết! Có phải
chăng, tôi là người "thương vay khóc mướn" của thời đại lỗi thời còn
sót lại trong thế kỷ 21 này?
Suy đi ngẫm lại rồi lẩn thẩn: Một người đi với một người! Còn tôi ở
lại lòng ngơ ngẩn… buồn! (*). Tôi bèn đem nỗi lòng day dứt chuyện
nhân sinh ra tâm sự với bác Sáu Ngưu. Chẳng những không an ủi tôi mà
bác Sáu còn cười ha hả: Thầy giáo mày mắc cười quá! Để qua kể cho
chú em mày nghe một vài chuyện "Tân học tàn hoa" thời đại trong kho
tàng "chuyện mếu dân gian" để rồi chú em mày sẽ không còn "u tư" gì
nữa nghen.

Nè, chuyện kể rằng:
Ngày nay có "con mẹ bán dưa", một hôm kia, tự nhiên bả ngồi bả… mệt!
Bởi tuổi già sức yếu cộng thêm bệnh đau tim từ lâu. Sợ hôm nào lên
cơn đột quị, không kịp trối trăng với mấy đứa con mà bả yêu quí. Bả
bèn gọi đầy đủ các con trai gái về nhà từ đường của mình (nói cho
oai vậy chớ nhà của bả cũng chỉ là loại thường thường bậc 4: tranh
tre, vách đất!) Để bắt chước trong kinh thư Khổng Mạnh mà dạy con,
bả cầm bó đũa tre đưa ra trước mặt các con rồi nói:
- Đứa nào có giỏi bẻ gãy nắm đũa này, tao cho hết tài sản chắt chiu
mà tao có.
Đứa hiểu, đứa không. Chúng đưa mắt nhìn nhau lơ láo! Bỗng một thằng
tướng tá ngon lành bặm trợn (Vai u thịt bắp, mồ hôi dầu. Lông nách
một nạm, trà tàu một tô) đứng ra nhận lấy nắm đũa mà bà già nó chủ
quan và chắc ăn: Đố cha thằng nào bẻ nổi. Thằng con khỏe mạnh nín
thở vận công rồi bóp mạnh bó đũa để mong chiếm đoạt gia tài của mẹ!
Tiếng lốp bốp, rào rạo của bó đũa nát vụn làm "con mẹ bán dưa" hết
hồn, bả tự thán: Chèn đét ơi, thằng quỉ nhỏ này mạnh dữ quá ta, hỗng
lẽ sách thánh hiền dạy tầm bậy?! May quá, thằng con võ sư của bả ít
chữ nên nó không biết chuyện sức bền vật liệu một khi muốn tác động
lên chủ thể phải thuận chiều ngang dọc. Thế là: bó đũa vẫn còn vài
cây không bị gãy (may mắn là nhờ chúng nằm ở giữa bó). “Con mẹ bán
dưa” thở phào sung sướng: sách Thánh hiền thì bao giờ cũng Chơn lý.
Rồi bà mẹ thương con hơn bát nước đầy này lên tiếng dạy bảo: Chữ
không quen tao nên tao nói ít bây hiểu nhiều, qua việc này, tao muốn
chúng bây được thấy: dù đũa có bị mọt ăn thì cũng còn vài cây còn
chắc. Tao mong bây tận mắt coi tao minh họa rõ ràng để rồi mà cùng
nhau “đoàn kết gây sức mạnh”. Rồi như được sáng tỏ cái Tâm lâu nay
lu mờ vì bị vị kỷ, bọn trẻ cùng nắm tay cười vang rân trong tình
thương vui vẻ.

Bác Sáu Ngưu cười ha hả rồi kết luận;
- Rõ chưa thầy giáo ạ?!
Tôi cung kính cúi đầu cảm tạ chuyện tân cổ giao duyên (cà ngơ cà
ngất!) của bác Sáu Ngưu.
Hậu chuyện vui là vậy, cớ sao bên tai tôi vẫn còn nghe thoang thoáng
tiếng đờn bầu rên rỉ của bác Hai Chánh nhà bên gảy bản Xuân nữ, tuy
huê tình nhưng buồn thúi ruột.. thừa?!
NGÔ BẢO TOÀN
(Tân An 8-10-2010)
---
* Lời một bài hát.
|