|
Tình động
* tạp ghi

Tranh sơn dầu của vânhồng
Qua e-mail của một người bạn, tôi nhận lá thư
kèm theo một bài viết và tấm hình của anh trên một website. Thú
thật, từ ngày anh mờ mịt ở một nơi nào trên đất nước bên kia bờ
biển, nếu không ai nói, hoặc không nhìn đến cái tên mà chỉ lướt mắt
qua tấm hình thì tôi không thể nào nhận ra được anh. Anh thay đổi
nhiều quá, tóc thưa, mặt tròn, những góc gãy của một khuôn mặt đầy
cá tính nghiêm nghị ngày nào hoàn toàn biến mất. Nhưng lạ làm sao,
khi tôi nhìn đến đôi mắt anh, tôi mơ hồ thấy có một thứ mà anh không
bị thời gian đẩy đi mất, không bị xóa nhòa mất dấu vết, đó là ánh
mắt – vẫn như thuở nọ – hình như đang chăm chú nhìn tôi với ánh mắt
vời vợi một trời thương yêu.
Suốt một buổi sáng, tôi cứ sống trong cảm giác nửa ngất ngây bồng
bềnh như những chiếc bong bóng đầy màu sắc rực rỡ ước mơ của thuở
hoa niên, nửa chông chênh một nỗi buồn của thời vụng dại dù đã chín
muồi đã thay hình đổi dạng. Lúc nãy, tôi có hỏi Khánh, tôi phải làm
gì trong hoàn cảnh này, liệu có thể thật lòng cư xử với người xưa
như tình bạn? Bấm send xong, tôi mở inbox ngồi chờ…chờ hồi lâu, như
không còn kiên nhẫn, tôi mở TV, tin tức đang tiếp tục chiếu trực
tiếp việc đưa những người thợ mỏ ở Chile bị kẹt dưới lòng đất sâu
suốt hai tháng nay lên mặt đất…Công cuộc giải cứu bắt đầu từ đêm hôm
qua với những nỗ lực của chính phủ Chile cộng với sự trợ giúp quốc
tế về mặt kỹ thuật, đặc biệt là của trung tâm NASA (Mỹ). Có thể nói,
công cuộc giải cứu thật hồi hộp, cảm động, cứ mỗi lần đưa một người
lên khỏi hang tối, thì cả nước Chile vỡ òa trong hạnh phúc, không có
lời nào kể xiết nỗi vui mừng của họ, mọi người ôm choàng lấy nhau,
ca hát, nhảy múa, reo hò…Cả thế giới hân hoan theo dõi với cả tiếng
cười và những dòng nước mắt. Tôi cứ bồn chồn, tay bấm nút qua đài
khác, chương trình Talk show bình luận tin nóng trong ngày, nhưng
đầu óc tôi như bị mắc kẹt ở một cõi xa xăm nên nghe lao xao mà tuyệt
nhiên không hiểu họ nói gì. Tôi nóng nảy tắt TV, rồi đứng lên, đi
lên nhà, đi xuống nhà, cứ vậy, tôi cứ quẩn quanh sốt ruột… nhưng
khổ, tôi phải giải thích sao đây, hay là cứ phe lờ coi như chưa gặp?
Lạ thay trái tim lại mách nhỏ: “sao ngốc vậy, đã gặp sao nói chưa?”
tôi chơi vơi như cầu cứu - xin ai đó trả lời giùm “Có ai chưa từng
bị bấn loạn khi gặp lại người yêu của mình?”
Tôi cứ đi lên đi xuống, đi ra đi vào và cảm thấy hôm nay sao ngôi
nhà im ắng quá, tôi bèn chọn dĩa Les Amoureux Qui Passent hy vọng
tiếng rộn rã sẽ khuấy động ngôi nhà lên, hay những âm thanh réo rắt
sẽ bứng tôi ra khỏi cơn vật vờ, nhưng tôi cứ lơ mơ dựa lưng nơi góc
cầu thang, ngồi nhớ anh, nhớ tẩn mẩn lại cuộc tình kỳ khôi, khi nồng
nàn, lúc bời rời, có lần đứt khúc rồi gặp lại, đi một vòng thật xa,
rồi mất hút, bởi vì nghĩ cho cùng tôi chẳng hứa hẹn anh điều gì,
thậm chí anh chưa hề tỏ tình tôi, có lẽ chúng tôi có yêu nhau, cho
nên khi hai đứa không là của nhau, nhưng trong nỗi muộn phiền, tôi
men đến, như một chỗ dựa tin cậy vì biết chắc lúc nào anh cũng rất
mực thương tôi. Gặp lại nhau, khi thì anh chở tôi trên chiếc xe đòn
vông, hoặc trên chiếc xe gắn máy cà tàng từ Minh Mạng vòng ra Lê
Thánh Tôn nhìn lá me rơi lắc rắc rồi vòng vào Gia Định ghé một quán
quen, ngồi uống cà phê, hai đứa nói chuyện vu vơ, vừa nhắc về ai đó,
nhiều lúc cả hai không nói gì, chỉ nhìn vào mắt nhau, rồi về, nhưng
có hề gì, đối với tôi, chỉ có anh, chỉ có sự gần gũi thực sự của anh
bên cạnh là đáng kể.
Có khi gặp nhau, anh bóp chặt tay tôi, nụ hôn như một sự tình cờ đặt
lén trên vai, trên tóc, nói tôi lười ăn quá nên gầy nhom rồi giữ tôi
lại để bà mẹ anh vốn hiền lại bao dung, dù biết tôi đã bỏ rơi con
trai của bà, nhưng vẫn nấu đãi tôi những món ăn Bắc mà có thời gian
bà bỏ công chỉ vẽ với chút kỳ vọng tôi sẽ nấu cho con trai bà, tôi
ngồi ăn, lòng tràn ngập cảm động nên miếng cơm cứ ngắc ngứ trong cổ
họng, anh thấy vậy thản nhiên sớt lấy chén cơm thừa của tôi, “Em ăn
không hết, để anh ăn” trước những ánh mắt kinh ngạc của những người
trong gia đình.
Chúng tôi thường có với nhau những khoảng khắc nhưng mãi mãi không
có nhau ở đoạn đường dài, nhưng chúng tôi cứ lay lắt nhớ nhau, nghĩ
đến nhau, mặc dù chúng tôi chỉ là hai nhánh sông bị tách đôi, lẻ loi
hiu quạnh, cứ muốn tuôn ra tìm nhau ngoài biển lớn.
Tôi muốn đứng dậy thay quần áo rồi lái xe vòng vòng đâu đó một hồi,
nhưng tôi trở lại giường, ra sofa ngồi, tôi vẫn không quyết định nổi
sẽ xuống phố hay ở lại nhà, và tôi cứ quanh quẩn như thế gần hết cả
buổi sáng. Tôi muốn gọi Khánh, có lẽ tôi không thể chịu nổi nữa cái
cảnh một mình, nói không ai nghe tiếng mình, mặc dù tôi biết, tôi
hiểu rằng, những điều tôi nói ra với Khánh không có gì đáng nói,
nhưng tôi tin Khánh sẽ nghe cũng như ý nghĩa của nó là được nói với
người khác không phải nói một mình. Tôi muốn hỏi Khánh nhiều lắm,
thí dụ như ước muốn gặp gỡ bấy lâu vừa đạt được rồi, để làm gì? Nếu
bây giờ lớp bụi quá khứ là tấm chắn sẽ làm kẻ này không còn được
nhìn thấu suốt qua gan ruột tim óc hay bí mật của kẻ kia, thì gặp
nhau có ích lợi gì chăng? Hay là tự an ủi những thấu hiểu nhau của
đoạn đời trước sẽ là những gút mở thông cảm cho đoạn đời sau? Tôi cứ
lan man suy nghĩ, cả cái đầu chuyển động không ngừng, cả lồng ngực
tôi cũng phập phồng ngất ngây giữa hoài nghi và hạnh phúc… người tôi
dường như tan đi theo cơn gió rã rời, lúc cảm tưởng dập dềnh rồi bị
cuốn ngược theo những con sóng dữ.
Tôi nhìn ra bên ngoài, một ngày nữa rơi xuống.
Tôi ngước mắt nhìn đồng hồ, giờ này bên anh Khánh mới 10 giờ đêm.
Lạ, sao chưa thấy anh trả lời!
. thụyvi
(Hầm Nắng, Michigan, tháng Mười 2010)
|
|