|
Chỉ có anh và em, cùng tình yêu ở
lại...
* tạp bút

Tình người già vẫn tươi roi rói. Tác giả và
chồng.
Hai câu thơ của Xuân Quỳnh ngắt ra làm tựa cho
bài viết này, thật đúng với hoàn cảnh của những cặp vợ chồng lớn
tuổi như chúng ta, khi những đứa con đủ lông cánh đã bay đi…
Cũng sẽ có không ít người sẽ hứ… “Giàtình yêu nỗi gì?!” Sao không?
Hãy nghe nhà văn André Maurois nói “Tại sao chỉ vì tuổi tác mà ngăn
cản tình cảm chân chính của con người? Người già yêu nhau là lố bịch
sao? Chỉ lố bịch khi họ quên mất rằng họ là những người già? Đẹp lắm
chứ, một đôi vợ chồng già yêu nhau chân tình. Mỗi người thấy lại như
xưa những điều đẹp đẽ mà họ đã say mê ở nhau lúc trẻ. Hơn thế nữa,
sau những cơn bão tố, tình già lại trở nên đằm thắm, trang nghiêm,
mang một hương vị mộc mạc, chân chất. Bất đồng biến mất, dục vọng
bồng bột không còn, lòng ghen tuông cũng hết. Cuộc đời lứa đôi như
những dòng sông, đầu nguồn nhiều ghềnh thác, càng ra biển càng trở
nên hiền hòa, trong trẻo… Tình yêu của người già có sự trong sáng
của tình bạn, lại có sự chăm sóc nhau nồng ấm…”
Chúng ta thường vô tình đánh mất những giờ phút có riêng bên nhau vì
những “chuyện đâu đâu” mà quên bẵng thời gian đang vùn vụt qua đi.
Hoặc thường khi chúng ta cứ ơ thờ những phút giây diệu kỳ ở hiện tại
mà mãi day dứt trong lòng những kỷ niệm đẹp của một thời xa xưa tuổi
trẻ mà quên tận hưởng những giây phút đẹp có hiện tại với nhau.
Tận hưởng những giờ phút bên nhau có nghĩa là cùng đồng cảm, cùng
bắt chung một nhịp điệu, là tri kỷ, hiểu thấu nhau mọi chuyện.
Không thiếu gì những cặp vợ chồng thấy mặt nhau mỗi ngày mà vẫn
“đồng sàng dị mộng” vì cứ hễ mở miệng ra thì y như rằng ông nói gà,
bà hiểu vịt… Như người bạn của tôi, hai vợ chồng “khắc khẩu” cho nên
người chồng ngoài giờ đi làm, thời gian còn lại thì hầu như ông rút
xuống basement thui thủi một mình với cái computer! Nếu bạn bè có
thắc mắc, ông lắc đầu nói như tâm sự vì ông muốn êm cửa êm nhà,
tránh gây chuyện cãi cọ thậm vô lý của vợ mình. Người vợ thì nghĩ
mình bị bỏ bê, cứ ấm ức, hễ có ai nhắc tới thì bà hằn học đắng cay
“mê cái máy thiếu điều ôm nó luôn mà ngủ! ” May là ông ôm cái máy,
chứ nếu… thì bà đã để ông… ngủ chèo queo một mình! Ông dường như
cũng bực bội nên thường cằn nhằn thở than “…Kỳ thiệt, mấy bà… hình
như càng lớn tuổi càng có tật nói nhiều, nói dai, mà nói thì nói
không đúng chỗ chút nào.” Ông giải thích thêm, như có những lần ông
đang say sưa nghe một bản nhạc thật hay, thay vì cùng với chồng ngồi
yên lặng thưởng thức để cho những rung động thấm đẫm vào tâm hồn của
nhau, thì người vợ lại vô ý phá vỡ những giây phút đồng cảm bằng
những sôi nổi ồn ào, tíu tít những chuyện bá vơ hàng xóm.
Rõ ràng là cặp vợ chồng này rất thương nhau cho nên đã sống với nhau
tới ngày hôm nay, ngày mà hai người răng đã long, đầu đã bạc. Nhưng
vì họ không biết cách diễn đạt tình cảm của mình cho người hôn phối
hiểu để được sự tương giao thông cảm, hoặc là họ không chịu hiểu đối
phương muốn gì để chia sẻ và an ủi… Vì thế, tuy chung nhà, hai người
thường nhìn nhau với đôi mắt hình… viên đạn, có gì vui?
Người đàn ông, tâm sinh lý họ khác biệt với phụ nữ, ngoài ra cách
làm việc của họ cũng khác phụ nữ. Bởi vì do sự cấu trúc bộ não của
người nam và người nữ khác nhau, vì thế người phụ nữ có thể làm
nhiều việc cùng một lúc như vừa nấu ăn, vừa trông con, vừa có thể…
coi phim bộ. Nhưng người đàn ông thì không thể được như vậy, thường
khi làm việc gì thì họ rất chăm chú tập trung vào công việc đó (có
lẽ nhờ sự tập trung cao độ, cho nên thường thì người đàn ông thành
công thì thành công lẫy lừng hơn người phụ nữ, thí dụ như những
người đứng đầu trong kỹ thuật nấu ăn, thời trang…vẫn là đàn ông). Vì
lẽ đó mà khi người đàn ông đang làm việc, họ rất khó chịu khi bị ai
đó lẩn quẩn làm rộn, trong những lúc này, ta cứ mặc kệ họ, hãy cứ
lẳng lặng tránh xa ra, hãy dành cho họ một khoảng không gian êm ả và
phải biết tôn trọng thế giới riêng của họ… Chắc chắn người chồng sẽ
biết ơn chúng ta, có thể họ không nói ra điều đó, nhưng ánh mắt đã
cho chúng ta thấy ngoài sự hết lòng thương yêu mà họ còn có lòng
tương cậy vì thấy chúng ta biết điều và ý tứ.
Dĩ nhiên, chúng ta không thể nào sống với những chuỗi ngày vô vị,
nhàm chán, lặng lẽ trong đời sống riêng của hai người. Người vợ
chúng ta hãy tìm những dịp để “khuấy” lên một cách thật sinh động và
duyên dáng. Có dịp,hãy rủ người chồng cùng nhảy với mình một bản
nhạc thật vui, hãy hát lại với nhau những bản tình ca thật nhiều kỷ
niệm, hãy rủ nhau đi dạo, tay trong tay thật tình tứ, hãy cùng nhau
đùa giỡn như những ngày còn trẻ dại, hãy khôi hài với nhau và cười
thật sảng khoái, hãy cùng sánh vai nhau trong những chuyến viễn du,
đến những chân trời mới, nhớ tận hưởng cho thỏa thích những cảnh đẹp
đường xa xứ lạ, hãy cùng nhau bàn luận những tin tức thời sự trên
TV, hãy cùng thưởng thức những áng văn hay…
Nếu chúng ta không biết nhiều về văn học, nghệ thuật, chính trị
(hoặc cứ giả đò không biết)… người chồng của chúng ta sẽ sẵn lòng và
sung sướng để được đọc lại, kể lại, giải thích cho chúng ta nghe…
Hãy lợi dụng những dịp này, nắm lấy bàn tay của chồng, nói lời cám
ơn, hoặc hôn trên trán ông, trên tóc ông, như ngầm nói rằng “chàng
của ta” là số 1.
Hãy cùng nhau tham gia với các tổ chức của hội đoàn, các đoàn thể
tôn giáo. Hãy cùng nhau đi thăm viếng, làm chứng đạo. Hãy cùng nhau
nhập cuộc với các Phật tử trong những chương trình cứu trợ. Hãy cùng
làm việc chung với nhau trong những công tác xả hội, cộng
đồng..v..v..
Chúng ta hãy cùng nhau tận hưởng những giây phút bên nhau, đó là
phương cách bảo vệ hạnh phúc gia đình, duy trì sức khoẻ, sự minh mẫn
cùng tình yêu tri kỷ, một đời.
Người vợ già của ông họa sư danh tiếng đời nhà Nguyên tên Trần Mạnh
Phủ, khi thấy ông muốn cưới thiếp, bà bèn viết mấy câu thơ:
…Lấy một nắm đất sét,
Nặn thành hình anh,
Đắp thành hình em.
Rồi đập phá cả hai, nhào chung lại.
Lại nắn thành hình anh
Lại đắp thành hình em.
Trong chất đất của em có anh
Trong chất đất của anh có em…
. thụyvi
(Hầm Nắng Michigan mùa thu 2010)
|
|