Tổng kết hội thi đối THKT tháng
10-2010
Hội thi đối tháng 10-2010 có hai vế đối:
- Ông Vên Vên hát Beng Beng (Đỗ Xanh – DNNP)
- Mây Hồng môi hồng, má ửng đỏ, da hồng hào trong một ngày nắng
hồng. (Kiến Đen)

Như quí vị thừa biết đối có nhiều thể cách. Đối thanh âm (bằng <->
trắc); đối nghịch ý (buồn <-> vui); đối tương đương (hồng <-> cúc),…
Với những vị có máu văn, câu đối được nhai rất kỹ trước khi nhả ra
chữ. Trong trường hợp này "kiến" Phạm Văn Định tỏ ra nghiêm túc hơn
cả.
Vế ra: Ông Vên Vên hát Beng Beng.
Vên Vên (viết hoa) là tên gọi quê hương ở Tây Ninh của thầy Ngô Bảo
Toàn. Ông Vên Vên ý nói ông Toàn. Beng Beng (viết hoa) là tên bản
nhạc Pháp Bang Bang, được nhạc sĩ Phạm Duy dịch lời Việt với
cái tựa Khi xưa ta bé, nhưng đồng thời âm của nó cũng có
nghĩa là ồn ào, hợp với cái “gu” khoái “nổ”.
Em Định đối lại: Chim Đa Đa sợ Bom Bom và Bà Kiền Kiền vỗ
Bom Bom.
Như quí vị thấy Định đã rất ý tứ và có dụng công trong thú chơi này.
Bom Bom là tiếng vỗ trống, cũng inh ỏi không kém Beng Beng. Bom Bom
còn là tên một bài hát của Modern Talking, nhóm nhạc dance pop nổi
tiếng của Đức. Còn Đa Đa là một loại chim thuộc họ Gà gô, còn có tên
dân dã là “chim bắt tép kho cà”. Ở Việt Nam có một bài hát phát
triển từ dân ca mang tên “Tiếng hát chim đa da” của nhạc sĩ Võ Đông
Điền nghe rất nẫu ruột, nẫu gan, nhất là với Ngô Nguyên soái nhà
mình. Kiền Kiền là tên một loài gỗ quý trong bộ tứ thiết mộc.
Còn lại, đa số phe ta đều đối theo lối tương đương với chủ ý vui
nhộn. Thực ra phe ta chỉ mượn cớ có câu đối để được dịp chọc quê
nhau. Xin dẫn chứng qua những câu đối sau. Người viết xin thêm vào
vài lời ghi chú để cho ẩn ý thêm rõ nghĩa.
Thầy Bảo Toàn: Bà Điệu Điệu (bỉu môi khoe răng khểnh) nổ
phèng phèng (dọa cậu mặc sà rông)
Vân Hồng: Thấy thầy Đỗ Ngọc Trang già hôm rồi đi đám cưới người thân
đã mặc quốc phục, sau khi biểu diễn 3 vòng catwalk thì hụt hơi mặt
xanh lét, râu bạc phờ, đứng không vững còn đòi "đá đít" học trò
(cho dù là "đá yêu" thôi mà), nên có
câu: Ông xiêu xiêu (lạng quạng) đá binh binh.
Kiến Đen: Đôi Tê Tê (Saigon) nhảy Cha Cha. Cảnh này
khiến: Đôi Tê Tê (Colo) cười hề hề.
Tưởng là kết thúc, dè đâu vào phút thứ 89, thầy Bảo Toàn coi bộ ngứa
ngáy sao đó (hi vọng không phải do tắm nước sông Vàm Cỏ bị ô nhiễm)
đã tung ra 2 vế đối gỡ gạc: Đôi Tê Tê (không rõ Tê Tê nào,
hay là cả ba) giãy tê tê và Đôi Tê Tê (cứ xin nhận là
Cali) cưỡi tê tê. Tê tê, còn gọi là con trút, là một loài
động vật có vảy cứng dùng làm thuốc rất quý.
Cùng một nhịp điệu vui vẻ, Kiến Đen tung ra vế đối vừa nịnh đầm, vừa
đẹp, lại vừa khó:
Mây Hồng môi hồng, má ửng đỏ, da hồng hào trong một ngày nắng
hồng.
Mây Hồng (viết hoa) là tên của một người, nhưng đồng thời lại có
nghĩa là cụm mây màu hồng. “Ửng đỏ” và “hồng hào” cũng là những biến
cách từ sắc “hồng”.
Đến đây những vị soạn vế đối chia làm hai phe do 2 hướng nhìn khác
nhau. Phe thứ nhất (có lẽ vì cận thị) thấy phu nhân Hồng nên trời
đất đều phải hồng theo. Phe thứ hai thấy rằng vì mây hồng nên cảnh
vật, kể cả phu nhân, bị nhuộm thành màu hồng.
Nhóm thứ nhất gồm Đỗ Xanh tôi và Kiến Đen. Kiến Đen vốn đen, nên tất
cả những gì liên hệ đến Kiến Đen đều phải vô tư đen. Cũng vậy, Ngô
Vàng và Đỗ Xanh là điểm chính. Cảnh chỉ là phóng ảnh của tâm. Người
đã vàng đã xanh nhìn đâu cũng thấy vàng hay xanh, có thấy đỏ ở mô.
Đỗ Xanh: Kiến Đen râu đen, đầu hắc ín, mặt thất sắc ngoài trăm
năm vẫn đen.
Kiến Đen: Ngô Vàng mắt vàng, mặt bàng hoàng, da vàng khè ngồi cạp
trái bắp vàng. (Hoàng có nghĩa là màu vàng: Ngô Vàng cũng là bắp
vàng).
Kiến Đen: Đỗ Xanh vườn xanh, trời thanh thanh, hoa xanh biếc bên
ly chè đậu xanh. (Thanh có nghĩa là màu xanh; Đỗ Xanh cũng là
đậu xanh).
Ở đây xin nói thêm chút xíu. Kiến Đen nói nhỏ
với Đỗ Xanh là nếu không quá "e thẹn" thì vế đối mà Kiến Đen tung ra
đã là:
Vân Hồng môi hồng, má ửng đỏ, da hồng hào trong một ngày
mây
hồng.
Nhóm thứ hai gồm thầy Nguyễn Đức Nhuận và em Nguyễn Thị Kim Quyên.
Những vị này cho rằng vì bệnh, vì bầu trời nên con người mới đổi
màu. Hiện tượng này cũng giống như da con cắc kè phải đổi màu theo
môi trường.
Thầy Đức Nhuận: Trời xanh mắt xanh, da xanh xao, mặt tái xanh
trong một ngày biển xanh.
Kim Quyên: Mây vàng, mắt vàng, má cũng vàng, da vàng hơn khi một
ngày không có nắng. (Kiến Chín tặng cho những người bệnh gan).
Kim Quyên: Tóc đen, mắt đen, má ngâm ngâm, da bầm bầm trong một
ngày thành Kiến Đen.
Thậm chí thầy Đức Nhuận còn có vẻ chưa “hả hê” nên đã phát triển câu
đối của Đỗ Xanh tới mức chi tiết:
Kiến Đen, râu đen, đầu hắc ín, mặt hăc ám, trong ngoài, trên dưới
đều đen hết thảy, "dòm" hoài mọi thứ đều đen.
Rồi có lẽ ở xứ Seattle đang là mùa thu quá lãng mạn nên thầy Đức
Nhuận lại trổ ngón “nịnh đầm” (hình như đạp phải dép của Kiến Đen):
Chị Vân Hồng, phận má hồng, phấn hồng, son đỏ, nhìn đời qua lăng
kính hồng.
Kết luận: Từ hình ảnh một phu nhân môi hồng má đỏ tóc mây đi trong
nắng, chúng ta tìm ra bạn bè của bả là các vị đen thui, xanh lét,
vàng khè thì nếu không phải là gánh xiệc DNNP thì chắc những người
này chỉ có ở THKT.
Cái cốt lõi và cũng là niềm mong muốn qua hội thi đối tháng 10 này
là: Hình ảnh một người má đỏ môi hồng... là hình ảnh mà tất cả các
anh chị em đang bị bệnh đến mặt xanh, da tái đều sẽ được bình phục
trong tháng 11. Đồng thời không khí ảm đạm trong tháng 10 cũng như
"một ngày biển xanh" qua đi nhường chỗ cho "một ngày nắng hồng" đang
tới.
ĐỖ NGỌC TRANG
(Elk Grove 24-10-2010)
|