CHUYỆN NHIỀU TẬP CỦA GIA ĐÌNH BÀ TÁM TÀNG:
Nghệ thuật kinh doanh cái sự... bực
mình!
* tạp bút
Nhiều lúc ngồi một mình, tôi chợt bật cười vu vơ như người mắc bệnh
cười y học?! Có phải chăng cái tuổi già đã làm cho đầu óc mình thêm
mụ mẫm mà sống trong vô thức được an vui? Có thể hay không có thể?
Tùy người thôi.
Một hôm, trong đầu bỗng dưng nảy ra sáng kiến
là lạ. Tôi vội phone ngay cho anh bạn ở nước ngoài và đang thành
đạt:
- Hello, are bòn Dương Lễ đại gia?
- Yes, Lưu Bình hiền đệ đó à? Bên nhà có gì vui không?
- Vui thì cũng có vui nhưng bực thì moa có bực nhiều hơn, toa à!
- Sao vậy?
- Thôi vụ này để kể sau đi. Bây giờ tui muốn bàn với ông về chuyện
kinh doanh đây.
- Chà, thương vụ bự đây nghen. Nói đi, tớ sẵn sàng hợp tác với cậu
nếu tớ xét thấy có lý và có... lợi!
Giọng nói tôi đổi sang tiết tấu cao hơn để lời mời gọi của mình được
thêm hiệu ứng:
- Như vầy nhé: theo nhận xét bằng kinh nghiệm tích lũy nhiều năm của
tui thì thị trường giải trí văn hóa trên toàn thế giới hầu như chưa
thấy xuất hiện nghệ thuật làm người ta... bực mình để mà thu lợi
nhuận. Theo tui nghĩ, nếu chúng ta biết khai thác triệt để chuyện
này và với ưu thế mình là người đầu tiên khai phá, chắc chắn chúng
ta sẽ đáp ứng được nhu cầu giải trí nhân loại đang khao khát (mà
chưa ai dám nghĩ). Tui tin chắc cái hiệu quả kinh tế với tầm vĩ mô
này sẽ không sai chạy với chúng ta đâu bạn già ạ.
Nghe rõ ràng trong đầu máy bên kia có tiếng cười sằng sặc:
- Giời ạ! Các bác sĩ ở bệnh viện Biên Hòa có việc làm thêm ngoài giờ
đây...
"Lâu dần rồi đời cũng quen" nên tôi không chút gì tự ái cho lời châm
chọc của bạn hiền. Tôi lại còn hăng hái hơn để thuyết giải thêm cho
Dương Lễ đại gia hiểu rõ ý tưởng của mình :
- Này, nghe tui nói, kẻo sau này ông cảm thấy ân hận vì mình đã bỏ
lỡ cơ hội làm giàu trong tầm tay đó nghe.
Nghe tôi nói cứng, Dương Lễ đại gia liền xuống giọng :
- Được rồi, cứ thứ tự trình bày. Nghe mà thông nhỉ, tớ sẽ góp vốn
cùng cậu làm ăn chuyến này. Lời lãi tớ không tính mà tớ chỉ mong
chúng ta được vui là OK rồi.
- Trước khi trinh bày chương trình hành động sắp tới, tui hỏi thiệt
ông nhé?
- Úi dào, màu mè quá. Hỏi gì thì hỏi đi cha nội!
- Nè, ông có công nhận với mình là bản chất trong xã hội là lúc nào
con người cũng mong ngóng, ước ao cho mình được... bực mình không?
- Sao lại thế nhỉ? Ngược đời nhỉ?
- Không đâu, từ từ nghe tui hỏi đây: Vậy có bao giờ ở một nơi chốn
văn minh, lịch sự, chẳng hạn như trong một quán ăn sang trọng,
mọi người đang ăn uống ngon lành thì bỗng dưng có một thằng cha hay
con mẹ mắc ôn mắc dịch nào đó nổi hứng... khạc lên thật to...
- Ứ ừ, tởm quá!
- Thế rồi chuyện gì sẽ xảy ra sau việc làm mất văn hóa này đối với
mọi người?
- Còn phải hỏi? Người ta chửi thầm hoặc chửi ra mặt cho biết tay chứ
lỵ.
- Vậy thì tui hỏi thiệt ông là với cái việc mất văn hóa thế đó nhưng
mà thực tâm ông có mong muốn sau đó người kia lại làm tiếp theo thao
tác mất văn hóa nữa để cho ông được... vui lòng hơn không?
Như chợt hiểu ý người hỏi, bạn tôi vừa cười hô hố, vừa nói trong sặc
sụa:
- Làm người không ai mà không ao ước cho hắn ta làm ơn làm phước...
phun ra mau cái "của nợ" mà mọi người đang thấp thỏm chờ đợi nãy
giờ...
Biết đối tượng sa vào thế trận hỏa mù của mình nên tôi tiến thẳng:
- Vậy thì trong cuộc sống, ông có công nhận là con người còn có một
nhu cầu chính đáng nữa là mong muốn mình được "bực mình" chứ gì?
Bạn Dương Lễ tôi cười thích chí và nói:
- OK number one, duyệt ngay. Yêu cầu cậu e-mail ngay văn bản cụ thể
cho tớ. Tiền sẽ được gửi về ngay sau khi nhận được thư.
Tôi còn nghe tiếng hắn cười ha hả trước khi
nghe tiếng điện thoại cúp máy kêu cái "cụp".
Lần sau chúng tôi sẽ trình bày kế hoạch thực hiện" show bực mình"
thế nào, xin quí vị vui lòng thông cảm và chờ đợi. Cảm ơn lắm lắm....
NGÔ BẢO TOÀN - DNNP
(Tân An 24-10-2010)
|