thkt thư quán

 

 

 

 

 

 

Lời ăn năn muộn màng

* viết ngắn

Em thân yêu !

Mỗi sáng thức giấc, anh sửa lại hành trang của mình để tiếp tục cuộc hành trình cho một ngày mới.

Dù cho ngoài trời có mưa hay nắng, anh vẫn  phải đi, tưởng thời gian như âm thầm trôi đi đều đều như thế, nhưng một hôm sự đam mê của anh cũng biến dần từ đó.

Anh uể oải nhìn mình trong gương, tóc anh giờ không còn những sợi đen như ngày xưa nữa. Có lúc anh không biết mình sống khoảng đời còn lại như thế nào? Bỗng dưng anh rùng mình trước những tiếng sấm chớp trên bầu trời  vang lên.

Anh giựt mình thổn thức, hình như mình đã mất phần đề kháng rồi thì phải?

Thế là sau đó anh được đưa vào bệnh viện. Trong cơn mê man, anh thấy mình đã thiếu sót trong khoảng đời mình đã đi qua. Anh hối hận sao mình không làm cho những người xung quanh mình vui vẻ nhỉ?

Anh mang trên mình gương mặt hình sự mấy chục năm trôi qua mà anh không nhận thấy, anh chỉ nghĩ đến cái tôi muôn thuở của chính mình. Từ bài học giữa sự sống và sự chết cách nhau trong gang tấc, anh mới thấy cuộc đời mình cần phải sống.       

Vì anh chưa làm được hết những gì anh nghĩ, và chưa thực hiện được đó là tạ tội cùng em, đó chính là sức mạnh làm anh mau bình phục. Sau ba ngày nằm viện, anh cười nói một mình, như ai đó đã từng nhắc nhở với mọi người mà trong đó có anh. Anh sẽ về và bắt đầu sống một cuộc sống vui vẻ hơn xưa. Anh cũng biết em bị nhiều áp lực bởi em không muốn bày tỏ lòng mình, hay tại anh không cho em bày tỏ, anh né tránh? Anh cảm thấy hối hận và thương em lắm.

Anh xin lỗi đã đánh mất tuổi xuân của em. Lẽ ra em được nuông chiều như bao người phụ nữ khác, thế mà anh lại để em đã âm thầm chịu đựng.

Có muộn không em?

Em lúc nào cũng khoan dung và độ lượng cả, hãy tha thứ cho anh, em nhé!

Giá như thời gian quay trở lại, anh hứa sẽ thương yêu em trọn kiếp này em ạ! Em đã chọn anh, lẽ ra anh nên trân trọng nó mới phải.

Nhưng vì anh muốn chứng tỏ mình là người có đủ uy quyền, anh không dẫn dắt em đi trọn con đường mà thượng đế đã dành cho anh và em, vì vậy mà anh đã sống như thế đó, hãy tha thứ cho anh nhé em.

Sự thống hối của anh dẫu có hơi muộn màng nhưng cũng cho em thấy anh đã nhìn ra cái sai của chính mình,và anh sẽ sửa đổi em ạ.

Chào em yêu của anh.

HOÀNG LỆ UYÊN - NGUYỄN THỊ QUYẾN

(Mộc Hóa 8-11-2010)

 

 


Copyright © 2010 Trung hoc Kien Tuong Homepage