Mẹ tôi mất khi tôi đã hơn hai mươi tuổi, em trai út của tôi chỉ 13
tuổi. Mặc dù tuổi không còn nhỏ nhít gì nữa, nhưng tôi cảm thấy hụt
hẫng, cảm thấy bơ vơ giống như Thiền sư Nhất Hạnh đã viết trong tản
văn Bông hồng cài áo – “Lớn đến mấy mà mất mẹ cũng cảm thấy bơ vơ,
cảm thấy lạc lõng trong cuộc đời…”
Tôi nhớ mãi hình dáng của mẹ tôi gầy gầy, nho nhỏ, mỗi sớm mai dậy
sớm lo việc nhà, việc đồng áng với ba tôi. Mẹ làm việc không biết
mệt mỏi từ những công việc bếp núc trong gia đình đến việc đồng áng
ngoài đồng, cả những lần mẹ đi buôn bán đường xa, đi bằng ghe từ Mộc
Hóa về Tây Ninh… Mẹ tôi làm việc suốt cả ngày, suốt cả cuộc đời để
lo cho chồng, cho các con. Những lần mẹ đi chợ huyện bao giờ trong
giỏ xách của mẹ cũng có bánh thuốc rê, lít rượu đế cho ba tôi (ba
tôi uống rượu ghiền mỗi bữa cơm là một ly nhỏ), khúc mía hoặc bánh
bò, bánh chuối… cho em trai út của tôi, mẹ đi chợ về là có đủ thứ
thức ăn đơn giản của vùng quê êm ả này. Từ lúc tôi lớn lên, có hiểu
biết, chưa lần nào tôi nghe tiếng than vắn, thở dài của mẹ, hay
những tiếng la rầy chúng tôi khi chúng tôi làm trái ý mẹ; lúc nào mẹ
cũng nói chuyện nhẹ nhàng với ba tôi (kể cả lúc ba tôi nổi nóng một
vấn đề nào đó), nhắc nhở, khuyên bảo những điều tốt lành đối với chị
em chúng tôi như thương kính ông bà, đối xử tốt với mọi người trong
xóm nhỏ, giúp đỡ những người gặp khó khăn trong cuộc sống, cố gắng
học tập để trở thành người có ích cho xã hội… Có lần em trai tôi
tham gia trình diễn văn nghệ nghiệp dư của Ngân hàng tại hội trường
trong huyện, mẹ tôi từ trong ngọn Cái Sậy, cách thị trấn Mộc Hóa hơn
4km, dù trời mưa gió nhưng mẹ tôi cũng lặn lội ra xem con trai của
mẹ đàn bằng tay trái và hát ca với đội văn nghệ của cơ quan. Tình
cảm của mẹ bao la như thế đó, tất cả vì đàn con thân yêu của mình.
Mẹ tôi nấu ăn rất ngon, món cháo bồi (cháo nấu với lươn và môn ngọt
có thêm ít sả) là món ăn mà người anh con của bác tôi ở thành phố Hồ
Chí Minh về thăm, được mẹ tôi nấu cho anh ăn, anh cứ nhắc nhở liên
tục món cháo bồi đó. Mãi đến bây giờ, mỗi lần có dịp về thăm lại Mộc
Hóa, anh vẫn còn nhắc tới món canh chua cá linh nấu với bông điên
điển, bông súng, món mắm kho với lươn nướng và thịt ba rọi ăn với
các loại rau điên điển, kèo nèo, rau muống, bông súng, đậu rồng, hẹ
nước… những món ăn rất đồng quê giống như miền quê nhà mà gia đình
tôi đang sống. Mẹ tôi còn biết làm các loại bánh như bánh khoai mì
nướng với đậu xanh, bánh bò, bánh chuối, đặc biệt là bánh thuẩn, tôi
không hiểu sao mà cái bánh lại nở ra như cái bông to 4, 5 cánh ăn
ngọt thơm mùi vani, nhưng cũng dễ bị nghẹn. Mẹ thường tự làm các
loại bánh để đi đám giỗ trong xóm. Mẹ tôi hay ủ cá vào những tháng
nước (cá linh, cá sặc, cá chốt rửa sạch ủ với muối đựng trong khạp
sành để bên hông nhà mặc cho mưa nắng…). Vào mùa nước nổi, cá rất rẻ
và mẹ nấu nước mắm để ăn quanh năm. Nấu nước mắm rất cực, mẹ nấu
những con cá đã ủ thành mắm trong một cái nồi to, nước đầy, lửa đốt
liu riu và cứ phải vớt bọt liên tục cho đến khi nước mắm trong vắt.
Mẹ phải ngồi nấu cả ngày mới được những chai nước mắm vàng thơm cho
cả gia đình dùng. Mùa lúa chín, các anh, các em tôi cùng phụ giúp
gia đình, tôi không rành lắm việc cắt lúa nhưng cũng ra đồng cùng
với gia đình cắt những bó lúa vàng óng, gom lại chất thành đống để
cho trâu đạp xung quanh, có khi đạp đến tối mới xong. Hôm sau, mẹ
tôi đem lúa ra vê dưới gió cho sạch sẽ, rồi phơi nắng, sau đó ba tôi
cho lúa vào bồ để dành ăn trong năm và để dành lúa giống cho mùa
sau.
Bây giờ mẹ không còn nữa, nhưng những kỷ niệm về mẹ vẫn còn vang
vọng mãi trong tôi. Nếu mẹ còn sống chắc là mẹ sẽ sung sướng lắm vì
những đứa con của mẹ hôm nay đã thành những con người hữu ích cho xã
hội mà ngày xưa mẹ thường hay dạy dỗ, nhắc nhở (anh trai tôi là thợ
sửa máy cày, em trai tôi làm việc ở ngân hàng, tôi là cô giáo, thằng
em trai út cũng đã lập gia đình có nghề nghiệp ổn định).
Hỡi những ai còn mẹ hãy luôn tạo cho mẹ mình có được những nụ cười
trong cuộc sống, hãy quan tâm chăm sóc mẹ nhiều hơn, hãy dành nhiều
thời gian cho mẹ, tâm sự cùng với mẹ vì như câu ca dao đã viết “Mẹ
già như chuối chín cây, gió lay mẹ rụng con rày mồ côi”. Cũng như
tôi hôm nay, muốn được chăm sóc mẹ, muốn được lo cho mẹ, nhưng không
còn dịp để mà lo, để mà chăm sóc.
Mùa xuân lại sắp về, tôi hy vọng sẽ có nhiều
bông hoa thơm ngát của những đứa con hiếu thảo dâng tặng mẹ, để cho
người mẹ hiền Việt Nam luôn nở nụ cười trên môi, sống vui vẻ bên con
cháu vào những năm tháng của tuổi già này.
PHAN NGỌC LẠC (Phòng Giáo dục – Đào tạo Mộc Hóa, Long An, 12-11-2010)
NGHE NHẠC
(Xin chờ một chút để file được tải về)
Bạn có thể download
bài hát này về lưu ở máy tính của mình để nghe lại tùy thích bằng cách
click chuột vào
Downloadrồi chọn Save As
hay Save File.
Nhạc phẩm:
Mẹ tôi
Nhạc: Nhị Hà
Biểu diễn: Như Quỳnh
Tác phẩm tìm được trên Internet. Kính mong các tác giả cho phép
chúng tơi chia sẻ trong Gia đình THKT.
Nếu bạn đang sử dụng trình duyệt Web Firefox mà không
thể nghe được bản nhạc này, xin vui lòng click vào đây
để tải file Plug-in về save vào một thư mục nào đó trong
máy tính. Sau đó, đóng (Exit) Firefox lại, chạy file
wmpfirefoxplugin.exe mới tải về để cài đặt. Mở lại
Firefox để sử dụng.