TƯ VĂN
HỒI ĐÁP CỦA NGÔ NGUYÊN SOÁI
Kính gửi thầy
Nguyễn Văn Hòa [nguyên đơn] và Kiến Đen [bị
đơn]
Hôm nay ngày
ấy tháng 12 năm 20+một nửa tại Tân An thành.
Xét trình tự theo vụ việc, Ngô Nguyên soái
tôi có một vài ý kiến như sau:
1.Về nguyên đơn:
- Đơn đề nghị của nguyên đơn Hòa Văn Nguyễn
được khẩn cấp chuyển đến bổn tòa là chính
xác, đúng chỗ và đúng giờ Vàng… đạo. Nhưng
bổn tòa đây được thần Kim Qui phó thác chức
năng làm việc chỉ có Yes hay No: Chém hay
Tha, chứ không được giảng huề [kiêng úy tên
nguyên đơn!] Vì vậy nguyên đơn Hòa nên suy
nghĩ thật kỹ-lưỡng-tính trước khi nộp đơn
phát-kiện-hàng [Hình như thuật ngữ: kỹ lưỡng
và phát kiện vừa dùng có gì đó hơi không ổn?
Có thể bổn tòa quá phấn khích vì có thêm một
con nai vàng tự giác nộp mạng mà dùng… ló
ngữ chăng ta?!]
- Bản thân nguyên đơn Hòa có tiền sử bệnh dư
máu văn nghệ, cho nên ý thơ được quyền phóng
túng khi tới thời kỳ mãn… gò ép trong khuôn
khổ Thiền thơ. Dẫn chứng là Nguyên soái tôi
đã từng đọc một chuyện ngắn kể về nỗi khắc
khoải của một ni cô và lời phều phào trối
trăng cuối cùng chỉ đơn giản ba chữ:... nước
mắm nhĩ...!
- Cho bổn tòa hỏi nhỏ một câu “ngoài luồng”:
Phải chăng cái tên cha sanh mẹ đẻ đã vận vào
cuộc đời nguyên đơn, nên làm cái gì nguyên
đơn cũng đều huề vốn, chỉ muốn và chỉ có thể
ở mức lình bình, dập dình như lục bình trôi,
không thể dứt điểm hay tới bến được? Nếu vậy
thì bổn tòa buộc lòng phải chấp nhận lời tự
biện hộ của bị đơn rằng: “Chỉ
tại ai đó bị ức chế, ấm ức cái gì đó, chưa
thỏa mãn cái gì đó nên mới khoái nói tới cái
gì đó!” Không những vậy, trong một phút
fairplay – thanh liêm hiếm hoi, bổn tòa phải
biểu dương bị đơn có lòng tôn sư trọng đạo,
hiểu biết tới tận tâm can thầy mình và có
lòng với thầy mình.
2. Về bị đơn:
- Bị đơn Kiến Đen có lỗi trong việc tài lanh
muốn sửa chữa thơ của người khác [mặc dù ý
thơ đề xuất "ngay chóc tim đen" khổ chủ].
Nhưng lỗi này cũng không thể bắt bẻ Kiến Đen
được vì vị thuốc Dâm diêm hoắc không phải
duy nhất điều trị bệnh thiếu tố chất "ấy" mà
còn là chủ trị bệnh phong tê thấp, làm mạnh
gân xương, trị đau thắt lưng, chữa thiếu máu
nữa. Kiến Đen thương thầy mình nhiều tuổi
nên nói giúp thôi hóa ra "làm ơn mắc vạ"!
[Kề tai hỏi nhỏ Võ Xuân Sơn lang y: Đệ nói
vậy chứ có phải vậy không thưa thầy? Nguyên
soái tôi bít cửa chạy tội cho tiểu đệ nhà
mình nên nói đại để… ép thầy Hòa vậy mà!]
- Trong đơn, thầy Hòa cũng xác nhận rằng ở
quán Tri Kỷ không có gì hết. Như vậy Kiến
Đen đưa thầy tới quán Tri Kỷ cũng hỗng có gì
hết. Suy ra, cái “tăng hai” [mà thầy Hòa gọi
là “cái sau đó”] là do nguyên đơn “con ong
đã tỏ đường đi lối về” quen chân tìm tới sau
khi đã sương sương mớ rượu mãng xà huyết!
[Cái này… e hèm… nguyên đơn ới ời…. “Đi đâu
cho tớ theo cùng. Tiền boa tớ chịu, có khùng
tớ cam."]
3. Nghị án:
- Quán đặc sản rắn Tri Kỷ: không hề có thực
đơn Gà móng đỏ [loài gà có tiếng gáy đặc
biệt chỉ ở nơi mờ mờ ảo ảo và tiếng gáy cũng
hơi lạ tai: bò.bó.bo...bo.!] Điểm này thầy
Hòa đúng chóc bà lang trọc vì ngày xưa lắm,
Nguyên soái tôi có cùng người Răng khểnh
đến quán đặc sản rắn này để cùng nhau thưởng
thức món… bò bít tết!
4. Kết luận:
Theo nhận định được căn cứ từ nhiều
phía, bổn tòa có thấy vầy nè:
- Cả hai bên nguyên và bị đều trúng hết trơn
hết trợi [kị úy thầy Trọi].
5. Phán quyết:
- Hai bên đồng chịu "Tri kỷ phí" cho toàn
thể thành viên THKT. Thời hạn thi hành án do
thầy Bao cong cong Lê Công Phúc tuyên.
Nay có vài lời đến thầy Hòa, chúc thầy
luôn sung độ để có sức mà hùng hục
làm…thơ…tình thiệt hay để phu nhân Ngọc Thủy
luôn khen ngợi.
Phiên tòa bế mạc trong không khí: Ô, quá xá
là vui… ta lại sắp được ngả mặn!
Bổn tòa ấn ký
NGÔ BẢO TOÀN sao lục
(Tân An 2-12-2010)