Duyên già
* tiểu phẩm
THKT ơi, hôm nay tôi kể cho các bạn nghe một
câu chuyện tình thật cảm động tôi tạm gọi là Duyên già.

Nguồn: Internet
Chuyện như sau:
Có một gia đình nọ gồm 2 vợ chồng già, xưa hành nghề nhuộm
nên được bà con gọi là cụ Phó Nhuộm. Ông bà cụ sinh được 3 người
con, 2 trai 1 gái, những người con này đi làm nơi phương xa lâu
lâu mới có dịp về thăm cha mẹ. Trái với tía mình ngày xưa nổi
tiếng đào hoa (có lẽ ông Phó quê ở xứ dừa nên hồi mới sinh được cho
bú bằng nước dừa), cả ba anh em đều chưa cập bến nước nào. Ông già
có tài làm thơ tình rất hay và tửu lượng “rụ” Tây thì không
có đối thủ. Một hôm để lấy cảm hứng làm thơ, ông bèn nói
với bà:
- Để cuộc sống thêm thú vị, bữa nay tôi với bà diễn lại
cảnh hồi xưa mình mới quen nhau, bà thấy được hôn?
Bà cụ liền đồng ý và trả lời:
- Vậy ông ra trước chỗ ghế đá nơi công viên ngày xưa tui với
ông hay ngồi nói chuyện để tôi têm miếng trầu chút xíu tôi
ra sau.

Nguồn: Internet
Ông cụ hứng chí một tay chống gậy, một tay xách chai “rụ”
tây lọm khọm đi ra công viên nơi ông bà hay hẹn hò ngày mới
yêu nhau chờ bà. Mặc cho ngoài trời tuyết rơi, ông cụ vẫn
ngồi chờ, vừa "dớt" rượu, vừa ngâm thơ tình, lâu lâu cụ lại
vỗ đùi ra chìêu đắc ý lắm.
Hơn 1 giờ trôi qua, chai rượu đã cạn, nhưng
vẫn không thấy bà cụ ra với mình, ông cụ tức giận chống gậy
đi về. Vừa bước vào nhà thì thấy cụ bà đang ngồi coi phim
Hàn Quốc nhiều tập, ông bèn la lên:
- Bà nói sao mà giờ này còn ngồi coi phim bộ, muốn tôi bị
đóng băng hả?
Bà cụ nhẹ nhàng trả lời:
- Em xin phép má ra gặp anh, nhưng má không cho. Má nói cái
thằng đó hào huê lắm, lấy nó là khổ cả đời con ơi. Thơ tình đâu có
kho nấu gì được để ăn với cơm hả con?
Thấy ông lạnh run, bà mũi lòng bước đến gần và nói:
- Tội nghiệp ông quá! Mấy bữa nay tuyết rơi quá chừng. Rơi từ
Mi-chỉ-gàn tới Xe-thồ nhà mình. Hay là ông hôn tôi đi cho nó ấm.
Giống như lần tôi với ông gặp nhau đầu tiên, chưa nói gì mà ông đã
nhào vô hôn tôi một cái xiểng liểng luôn!
Giọng ông già run run trả lời:
- Bà chờ tôi một chút, nếu không, bà sẽ nhột lắm dữ nghen!
Nói rồi, ông cụ lục trong túi lấy ra hàm răng giả gắn vào miệng…
(Xin lưu ý: Đây là câu chuyện hư cấu 100%, hỗng dám nói đến ai
à nghen. Xin đừng hiểu lầm, tội em lắm!)
TRẦN NGỌC BÁCH
(TP.HCM 13-1-2011)
|