Triết lý "Dừa đạo"
* tạp bút
Nếu thử làm một bài toán vật lý đơn giản “vật
rơi tự do từ độ cao 10m, khi chạm đất sẽ có vận tốc là bao nhiêu?”
thì bạn sẽ tính được v = 14,12 m/s (tức là 50km/h).
Một trái dừa trung bình cũng có khối lượng (m)
hơn 1kg, nếu rơi với vân tốc trên thì động năng của nó Wđ
= ½ mv2 rất là đáng kể. (Theo định luật vật
lý về sự va chạm mềm mà tôi vừa mới phát minh ra là: “ Trong sự
tương tác giữa hai vật với nhau, vật nào có “gáo” mỏng hơn thì vật
ấy sẽ bể trước”, bạn sẽ suy ra ngay mối nguy cho những người
ngồi dưới gốc dừa mà ngâm thơ Vân Tiên!).
Tranh dân gian.
Năm trước tôi thăm người bạn quen bị dừa rụng
trúng mà phải vào bệnh viện! Anh kể rằng vì cây dừa khá cao nên anh
phải bắc thang leo lên dùng cái câu liêm để móc (hái) dừa. Sau khi
móc được mấy trái rồi, còn trái cuối cùng nó cứ nhảy cà tưng hoài
không chịu rụng. Tức quá anh dùng hết sức, móc thật mạnh, trái dừa
bay xuống, vì đang ở trên cái thang, anh né không được, nên nó va
vào một bên đầu làm anh té ngã. Nằm trong bệnh viện khá lâu, anh bạn
tôi cũng quởn nên chiêm nghiệm ra một triết lý rất hay rằng “không
nên trút giận lên bất cứ thứ gì, kể cả đó là trái dừa”.
Triết lý của anh bạn hay hơn định luật Vật lý
của tôi, nên tôi mạnh dạn công bố trước, còn định luật va chạm mềm
cũng sẽ phổ biến sau. Tôi gọi đó là triết lý “Dừa đạo”, ăn theo
“Trà đạo”, để không nhầm lẫn với “Đạo dừa” ở Cồn Phụng (Mỹ Tho).
Đi về Bến Tre hay đi nghỉ mát ở các resort Mũi
Né, ta phải hết sức cảnh giác và nên nghiền ngẫm định luật va chạm
mềm của tôi, dù sao nó cũng rất thực dụng. Cũng đừng nói chuyện xúi
quẩy, sợ lắm!
NGUYỄN VĂN HÒA
(TP.HCM 11-3-2011)
|