thkt thư quán

 

 

 

 

 

 

KỂ CHUYỆN BẰNG THÀNH NGỮ - TỤC NGỮ

 

Những lời mẹ ru

 

 

Mẹ tôi là một phụ nữ thương chồng và quý con, nên sau khi buôn bán về, mẹ tắm rửa xong, mẹ leo lên võng, chúng tôi kẻ nằm người ngồi cạnh mẹ và đứa đưa võng kẽo kẹt bên thằng em út.

 

Nguồn minh họa: Internet.


Mẹ bắt đầu cất giọng ru, câu đầu tiên bà ru cho chúng tôi nghe: “con ơi muốn nên thân người, lắng tai nghe lấy những lời mẹ khuyên”. Chị tôi hỏi sao mỗi lần mẹ hát ru em là mẹ hay hát câu này vậy hở mẹ. Dù mệt mỏi nhưng mẹ vẫn trả lời, mai này khi con lớn, con sẽ hiểu. Rồi bà nói tiếp: “muốn sang thì bắc cầu Kiều, muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy”. Tôi bỗng nắm đầu võng đưa như để hưởng ứng, mắt mẹ tôi xa xăm. Mẹ tiếp, “chiều chiều chim vịt kêu chiều, bâng khuâng nhớ mẹ chín chiều ruột đau”. Rồi mắt mẹ tôi rơi lệ. Tôi chợt hỏi sao mẹ khóc vậy hả mẹ? Mẹ nói sau này con sẽ hiểu, tôi đưa khăn cho mẹ lau dòng nước mắt, mẹ hát tiếp, “má ơi đừng gả con xa, chim kêu vượn hú biết nhà má đâu”. Chị tôi nãy giờ im lặng bỗng nói; “nhà má ở dưới đám dâu, ở bên đám đậu, đầu cầu ngó qua”. Chúng tôi vỗ tay khen chị để phá tan bầu không khí ngột ngạt.


Mẹ tôi vỗ đầu chị và hát tiếp: “chim đa đa đậu nhánh đa đa, chồng gần không lấy mà lấy chồng xa, lỡ mai cha yếu mẹ già, chén cơm đôi đũa, bộ kỷ trà ai dâng”. Tôi buột miệng nói con không lấy chồng xa đâu nghen, con ở với má suốt đời luôn. Mẹ nhìn tôi nói ừ thì mẹ không gả con xa đâu đừng sợ nghe con. Rồi mẹ tiếp: “còn duyên kẻ đón người đưa, hết duyên đi sớm về trưa một mình”.

 

Thật ra trong những lúc mẹ đi buôn bán, mẹ lúc nào cũng nghĩ cách dạy cho con mình thêm, vì thế mà mẹ tranh thủ thời gian khi nằm nghỉ, mẹ cũng hát ru cho chúng tôi. Nay mẹ tôi đã tám mươi tuổi rồi nhưng dưới mắt mẹ, tôi mãi mãi là đứa bé ngây thơ như thuở nào. Cảm ơn mẹ - người cho con đôi mắt sáng ngời để nhìn đời và nhìn rõ đục trong.


Bây giờ tôi mới nhớ câu ngày xưa mẹ thường nói sau này con sẽ biết hay sau này con sẽ hiểu. Nói sao cho hết tình mẹ thương con. Cảm ơn cuộc đời hôm nay tôi còn có mẹ để dỗi hờn và nũng nịu.


NGUYỄN THỊ QUYẾN - HOÀNG LỆ UYÊN
(Mộc Hóa 21-5-2011)
 

 
 


Copyright © 2010 - 2011 Trung hoc Kien Tuong Homepage