|
Hoa phượng, nỗi nhớ không nguôi
* tùy bút
Mẹ ơi hoa phượng đỏ rồi
Tháng năm, hè đến bồi hồi tim con
Trong con hình bóng mẹ còn
Nhặt bông hoa thắm môi son làm quà!
Không bao giờ tôi quên được mẹ tôi ngày ấy! Chiều chị em chúng tôi
ra đầu ngõ đón mẹ về, hôm nay mẹ đi bán sao về trễ quá. Kìa xa xa có
một bóng người nho nhỏ trên đầu đội chiếc nón lá, hai tay xách hai
chiếc giỏ nặng trĩu, bao giờ cũng vậy, khi mẹ về là mua đầy ắp những
thức ăn, hay quà bánh. Chị em chúng tôi chạy nhanh đến để phụ xách
giỏ cho mẹ, mẹ cười thật tươi, đôi mắt thật vui và sáng, tóc mai lòa
xòa, quay sang tôi, mẹ nói:
- Của con nè, mẹ ghé nhà chú Tám và hái cho con đó.
Một cành phượng đỏ, ô một chùm hoa phượng đúng hơn. Mừng quá, tôi
cám ơn mẹ rối rít, cầm chùm hoa chạy bay đi kêu đám bạn cùng chơi.

Nguồn minh họa: Internet.
Tôi yêu hoa phượng lắm, tôi đã nhặt biết bao hoa để ép làm bướm, để
nhìn, để mân mê. Từ lúc tôi còn nhỏ, nhỏ xíu, hoa phượng như có sức
hút mãnh liệt trong tôi, ba mẹ biết điều đó nên thường hái hoa
phượng cho tôi không cần quà bánh. Từ lúc hai, ba tuổi tôi đã biết
ngắm hoa phượng và mân mê trên tay, ba tôi thường hay bảo:
- Chà mới bây lớn mà thơ với thẩn rồi, hai, ba tuổi cũng biết yêu
hoa nữa.
Tôi ngây thơ nhìn ba và đọc đúng hơn là nói
Bông phượng đẹp quá
Ba thấy không ba
Bông đẹp quá hà....
Cả nhà cười ồ lên, tôi nào biết gì, tròn mắt nhìn rồi cầm chùm hoa
phượng chạy mất.
Vẫn như in trong đầu tôi những hình ảnh ngày thơ dại cùng đám bạn bè
thuở nhỏ, hồn nhiên vô tư lự. Tôi nhớ màu hoa phượng, tôi nhớ mẹ
tôi, tôi nhớ ba tôi, và tôi nhớ tất cả...!
Đêm nay, trăng rằm trong sáng thật đẹp, trăng tròn vành vành, chân
bước lang thang lòng miên man nghĩ ngợi, ngày xưa những đêm trăng
sáng đẹp như thế này, chúng tôi vui chơi dưới trăng, vang vang những
tiếng cười hồn nhiên vô tư lự. Đâu chú Cuội, đâu chị Hằng, ôi những
đêm cổ tích, như in, như in trong đầu tôi, góc này tôi ngồi, góc kia
là mẹ, góc nọ là ba, xung quanh là các anh chị, ngồi nghe bà kể
chuyện, sao mà êm đềm quá. Giờ đây còn đâu nữa, làm sao níu thời
gian quay ngược về thời thơ ấu để còn nũng nịu đòi nghe kể chuyện
đời xưa! Trăng ơi, có hiểu lòng tôi? Một nỗi nhớ vô bờ bến.
Trăng ơi trăng ngự ở tầng cao
Nhớ chăng thuở ấy đêm thu nào
Cùng vui ca hát bên sân nhỏ
Cất tiếng cười vang, gió lao xao...
Thưa mẹ, hôm nay là lễ Phật Đản, con đi chùa lễ Phật, con rất nhớ
mẹ. Ngày xưa con thường theo mẹ đến chùa vào những ngày rằm, mẹ đã
dạy con lạy Phật và mẹ giảng cho con nghe về sự tích của những Đức
Phật, con không hiểu nhiều, nhưng con biết đó là những vị bồ tát,
hiền từ luôn phù hộ cho con, cho cả thế gian được bình an,và ban
những phép nhiệm mầu, con đã quì và khấn nguyện. Bao năm lưu lạc xứ
người, nhớ lời mẹ dạy, con vẫn đi chùa vào những ngày rằm lớn trong
năm, chắc mẹ cũng vui khi nhìn thấy con gái của mẹ rưng rưng quì bên
chánh điện thành tâm khẩn cầu, cầu cho ba mẹ an vui cõi vĩnh hằng,
cầu cho thế gian bình yên... Mẹ ơi, con nhớ mẹ vô cùng! Mẹ có biết
không hở mẹ?
Trăng rằm trong sáng lung linh
Mờ mờ nhân ảnh bóng hình mẹ yêu!
Thưa mẹ, trăng đêm nay sáng đẹp vô cùng, có chút gió xuân còn sót
lại nghe man mác hơi may, một mình con đếm bước, nhìn lá đong đưa
lượn theo ánh trăng, đêm thật tĩnh mịch, biết mẹ đang ở phương nào?
Mẹ, con thèm được chơi hoa phượng như lúc con còn nhỏ, thích màu đỏ
thắm của hoa phượng, thích cài lên tóc và lại ngắm trong gương. Hết
rồi, mẹ không còn, hoa phượng ở đây không có, họa chăng trong những
giấc mơ thôi. Con thèm được nhìn những hoa phượng đỏ thắm để mân mê
như ngày nào, để con ép vào trong vở mà lấy ra khoe với ba, với mẹ
những con bướm thật đẹp, thật xinh, không biết hè năm nay cây phượng
nhà chú Tám có nhiều hoa không hở mẹ? Gió có lao xao thoang thoảng
mùi hương của hoa đỏ không? Chỉ mình con nghe được mùi hương ấy vì
hoa phượng là hoa con yêu nhất. Đêm nay con nhớ mẹ vô cùng, con nhớ
hàng phượng vỹ ở sân trường cũ, con nhớ gốc phượng già trước sân nhà
chú Tám, không có con thế nào chú Tám cũng nhắc:
- Sao không thấy con bé Hạ đến nhặt hoa phượng nhỉ? Bé Hạ đâu rồi,
sao lâu quá không thấy nó về đây?
Mẹ đã đi xa, ba cũng vậy thì con còn ai để mà về, mẹ ơi!
Thưa mẹ, trăng vẫn còn sáng đẹp trên bầu trời, con vẫn nhẹ bước lang
thang, vẫn miên man suy nghĩ về mẹ, người mẹ kính yêu đã một đời vì
con cái không quản nhọc nhằn. Nhìn lên bầu trời thật cao, con thầm
khấn nguyện cho mẹ của con được bình an chốn đó,và mơ ước được gặp
mẹ trong những giấc mơ của con, để con hái cành hoa phượng mà khoe
với mẹ, với ba, với anh chị và cả bạn bè của con.
Con thương mẹ lắm mẹ ơi! Và con rất nhớ mùa hè rợp trời hoa phượng
đỏ!
LÊ THỊ HẠ ANH
(Maryland, Mùa Phật đản 2011)
|
|