|
Chút tản mạn về… phượng
Xin cám ơn anh Bùi Trung Tính với lời thăm hỏi cuối bài tạp văn "các
bạn nước ngoài ơi, vui không?" Vậy là trong hoàn cảnh nào cũng nhớ
nhau. THKT mà.
Mấy hôm rày trên trang THKT có thêm mục âm nhạc nữa. Quả là tuyệt
chiêu. Thú thật, các bài hát làm nhói đau lòng người, những người đã
từng đi dưới những hàng hoa phượng.

* Nguồn minh họa: Internet.
Tôi vốn dĩ yêu thơ (riêng về nhạc, tôi thì trớt quớt - không đông
tây y kiêm nhiệm, thơ nhạc đề huề như thầy Nguyễn Văn Hòa), nên có
chút gì yếu đuối trong tâm hồn chăng? Mở THKT lên nghe các bài hát
về phượng, về hè, về trường học... lòng tôi nhớm đau, xót xa. Gần 40
năm, rời tuổi học trò - không còn từ bàn học nhìn lên bảng đen,
không còn len lén nhìn qua khung cửa sổ... bài hát làm mình chợt
sống lại dĩ vãng xa xưa. Tôi nhớ lần cuối thời trung học, tôi và cô
bạn đi dưới tàn hoa phượng của trường Nguyễn Đình Chiểu: cái cảm
giac buồn lạ lẫm, nghe hồn mình chùng xuống, chợt tự hỏi mình: ngày
tháng này có còn không? CÓ AI TẮM LẠI DÒNG SÔNG CŨ? Năm 1990, mùa hè
cuối cùng đời GV, trước khi đi xa, tôi đã đi dưới hàng phượng sân
trường cấp 2 Bình Đại, mưa lả tả, nắng chập choạng của buổi chiều.
Hoa phượng tan tác dưới mưa. Tôi nhìn lớp học, tôi nhìn sân trường,
nhìn hoa phượng trong mưa. Chợt nghĩ: từ nay, mình sẽ mất mát rất
nhiều trong đời. Phượng của một thời chiến tranh chứng kiến bao cuộc
chia xa đầy nước mắt. Phượng của những mùa hè và những cuộc tình
không trọn vẹn. Phượng của một thời đổi mới, sắp đi vào quên lãng,
nhường chỗ cho các lớp học mọc lên. Đó cũng là qui luật tự nhiên.
Tuy nhiên, phượng vẫn mãi trong chúng ta, trong tâm tưởng, trong ký
ức suốt cuộc đời.
Sang đây, xa quê hương. Buồn vui chôn chặt với chính mình. Tây nào
hiểu được tâm sự của ta? Hôm qua nghe bài "Ở hai đầu nỗi nhớ" - bài
hat này đã lấy đi bao nhiêu nước măt của người xa xứ? Bài hát làm
đau lòng, bài hát làm bàng hoàng với số kiếp, bài hát làm sống dậy
nỗi nhớ mà cuộc sống đã nhận chìm. Tôi cảm nhận cái trống rỗng của
cuộc sống ở đây. Mơ hồ mình đang chơi vơi trong khoảng không đó.
Những lãng mạn đã đi qua. Một thời yêu thương xa vời... chỉ còn lại
nỗi nhớ. Chị hạanh hình như bảo cánh đàn ông là tôn thờ "hình bóng
cũ" - chăc là không phải vậy - đừng "xiên tạc" chúng tôi quá tệ
nghen.
Vâng, ở xa, chúng ta nhớ một-thời-hoa-phượng, nhớ
một-thời-tuổi-trẻ... dĩ nhiên, trong đó, có Em, có tôi và tình yêu
thuở nào.
Tôi có lan man không?
Thầy NGUYỄN ĐỨC NHUẬN
(Seattle, Washington 31-5-2011)
|
|