|
Nhân nghe bài hát Beautiful Sunday, kiếnngố nhớ
lại có một ngày chủ nhật thế này ... của ai đó trên xứ Mỹ.
Một ngày chủ nhật xứ người...
* viết ngắn
Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Cho ta thêm ngày nữa để yêu thương (*)
Tôi...
Cuộc sống thật là tất bật, với công việc hàng
ngày, sáng quảy túi lunch đến sở, chiều mang nó về, mệt mỏi chỉ thèm
được nằm, mở TV để đó và lim dim ngủ.... Thế là quên đi những thú
đam mê của mình. Tôi là công nhân của một xưởng không bao giờ thấy
thế giới bên ngoài. Sáng vô vặn ốc tán bù lon, chiều bù lon ốc tán,
cứ thế, cứ thế theo thời gian trôi.... và mong thời gian qua mau để
đến ngày chủ nhật, có một ngày nghỉ ở nhà, hay đi dạo phố để thấy
"chủ nhật tươi hồng”.

Minh họa: Internet.
Hôm nay chủ nhật, tôi đến cửa hàng chuyên bán
dụng cụ để mua thêm ít "đồ nghề" cho công việc làm của mình. Không
hiểu sao tôi lại đậu xe ngay parking lot của một cửa hàng chuyên bán
đàn, chắc cũng là cái duyên vì hai cửa hàng chỉ cách nhau một bức
vách ngăn. Đàng nào cũng còn hơn nửa ngày nghỉ của mình, tôi nghĩ
thế và bước vào ... chỉ xem thôi mà. Ô ! Mắt tôi có hoa không? Một
thế giới toàn nhạc cụ, nào đàn, nào trống, nào kèn, loa, ampli,.. đủ
thứ, đủ thứ.... Tôi mê mẩn đứng nhìn hết gian này đến gian khác. Tôi
thích đàn nên cứ tần ngần ở khu toàn đàn guitar, nhiều loại khác
nhau và giá trị khác nhau. Tôi như lạc vào thế giới thần tiên huyền
ảo, như quên hết hiện tại, quên mình là ai, cầm cây đàn lên khảy nhẹ
vài tiếng ngân nga, hết cây đàn này đến cây đàn khác, tôi dạo
Romance Tremolo tưởng như Từ Thức lạc thiên thai. Chợt nghe đầu ngón
tay đau điếng, thì ra đã lâu lắm tôi không hề sờ tới cây đàn. Tội
nghiệp nó vẫn cô đơn trên giá ở góc nhà. Nhìn lại hai bàn tay, những
đầu ngón sần sùi chai sạm, móng tay đã cùn, bàn tay thon mềm của một
cô giáo ngày xưa giờ được thay thế bằng bàn tay của một "cu li" ngày
ngày chỉ biết vặn bù lon ốc tán!
Nghĩ tới thực tế, tôi giật mình. Ôi, mình đi
mua dụng cụ lao động mà, đâu phải chọn lựa đàn vậy mà cũng ôm từng
cây để thử còn chê khen, gỗ hương, gỗ thông, gỗ tạp, thật buồn cười,
còn so dây nắn phím nữa, tội nghiệp không?!
Tôi bước ra khỏi tiệm bán đàn mà nghe lòng nặng
trĩu, một niềm chua xót, một thực tế phũ phàng, "the bills never
stop" - một câu thật đơn giản nhưng không giản đơn tí nào.
Bất giác tôi khẽ lẩm nhẩm một câu danh ngôn của
Napoléon như để cho chính mình nghe:
"Từ chỗ tuyệt vời đến chỗ lố bịch, chỉ cách có
một bước mà thôi!"
kiếnngố
(Maryland 8-6-2011)
-----
(*) Hai câu thơ của thi sĩ người Libăng -
Kahlil Gibran được dịch bởi nhà văn Nguyễn Nhật Ánh
|
|