Khi người ta không còn gì để hy vọng thì người ta sống bám víu vào
kỷ niệm. Sau đây là một câu chuyện có thật, tôi chỉ viết lại, không
thêm bớt, nếu có sự kiện nào giống với chuyện của ai đó, thì chỉ là
trùng hợp ngẫu nhiên, cho tôi xin lỗi...
Tôi và em có cùng chung một tuổi thơ, cùng lớn lên nơi đồng bưng,
ruộng rẫy, tôi là con trai nhưng tính tình mềm yếu, hay khóc hay
giận hờn.Em thì ngược lại, có lẽ như ông bà thường nói: “mụ bà nắn
lộn”, luôn ồn ào và mạnh mẽ.
Nguồn minh họa: Internet.
Thuở nhỏ khi chơi chung, bọn trẻ cùng xóm chỉ muốn chơi với em, vì
chỗ nào có em thì chỗ ấy ồn ào, náo nhiệt. Tôi thì chỉ biết lặng lẽ
nhìn em chơi, dù ao ước muốn chơi cũng không dám, một là bản tính
nhút nhát, lại ốm yếu, hai là có biết gì đâu mà chơi..., Dù có khi
em cầm tay tôi kéo vào bảo cùng chơi, nhưng tôi bẽn lẽn, nở một nụ
cười ngây ngô rồi lặng lẽ rút lui...Tôi nhớ lúc ấy thật vui, dù
nghèo, nhưng có gì vẫn chia hai, dù một củ khoai sùng lượm mót, vẫn
thấy ngon. Hai anh em thường ngồi dưới mái hiên hàng xóm, chia ngọt
sẻ bùi. Lúc ấy thật vui, vì chỉ còn tôi và em, đó là thiên đường của
tôi, cái thiên đường nhỏ bé, dưới mái hiên hàng xóm cùng chia nhau
củ khoai sùng lượm mót. Có những chiều mưa, mây giăng đầy trời và
gió lộng tứ bề, nhưng vẫn không thấy lạnh. Ôi cái tuổi thơ mới đẹp
làm sao, dù nghèo. Tôi ốm o, đen nhẻm, khét nắng, hôi trâu (*) thèm đi
học. Em như con chim nhỏ, ríu rít, ngày nào cũng hát đồng dao cùng
bọn trẻ hàng xóm dưới sân đình làng. Cuộc sống cứ thế trôi đi, trôi
đi...
Rồi cũng phải lớn lên, như cái cây ngọn cỏ. Tôi nghèo, vẫn lam lũ
nơi đồng bãi, vất vả vì chén cơm manh áo. Em tốt nghiệp đại học
ngành báo chí, trôi dạt chốn thị thành, nhưng vẫn nhớ về nhau. Không
có gì để tặng, thì gửi tặng thơ; không có gì để cho, thì gửi một
vầng trăng tuổi nhỏ, viết một câu thơ hay cũng chờ được khoe nhau,
có một bản nhạc hay thì muốn được nghe chung, dù lâu lâu mới gặp, cả
hai cùng thích bài "Quán bên đường" (*) vì nó giống hoàn cảnh của
hai anh em, cứ mỗi lần buồn, tôi lại một mình nghe lại bài hát ấy,
và nhớ đến em...
Giữa dòng đời trôi dạt, em chìm khuất trong cát bụi thị thành, tôi
vẫn ngồi lại nơi đồng bưng ruộng rẫy, chiều chiều nhìn về chốn phồn
hoa đèn đêm lấp lóa, và nhớ em, nhưng chẳng biết giờ em ở nơi nào.
Ngày xưa một củ khoai sùng lượm mót cũng chia nhau, lớn lên nửa câu
thơ làm dang dở cũng chờ nhau cùng viết, để rồi giờ này em mất hút
đâu đó nơi cát bụi thị thành. Ngày xưa ngồi hàng giờ dưới mái hiên
hàng xóm, mưa sụt sùi, buốt giá vẫn không thấy lạnh, kể cho nhau
nghe bao nhiêu chuyện vẫn chưa thấy đủ. Bây giờ gặp lại nhau thì
lặng im, nhìn nhau mà chẳng biết nói gì, không còn chuyện gì để nói
sao em...? Ừ mà còn gì để mà nói, ngày xưa ta cùng chung một củ
khoai sùng lượm mót, bây giờ ta còn chung điều gì? Không có gì
chung, chỉ còn sự thờ ơ. Tôi hiểu ra rồi, khi người ta có đầy đủ cao
lương mỹ vị nơi thị thành, thì làm sao còn nhớ củ khoai sùng lượm
mót ngày xưa. Khi người ta viết được những vần thơ bay bổng được bao
người ca tụng thì ai còn nhớ những câu thơ khét nắng hôi trâu dưới
mái hiên hàng xóm thuở cơ hàn...
Bây giờ thì em đã nổi tiếng rồi, đã có thơ đăng báo, đã có những bài
viết được nhiều người tìm đọc, thơ em viết được mọi người ca tụng,
xướng họa, sẻ chia. Cũng giống như ngày xưa với những cuộc chơi ở
đình làng, em ồn ào với trò chơi của mình, trong khi tôi lặng lẽ
đứng nhìn và thèm muốn được chơi mà không thể. Bây giờ cũng vậy, đọc
thơ em trên báo, tôi biết là mình chẳng còn em nữa, em đã thuộc về
một thế giới khác, và tôi, tôi vẫn còn ngồi lại một mình với kỷ niệm
ngày xưa. Thì thôi vậy, sông chia hai ngã, đời rẽ hai nơi, dù tôi
ngồi lại với nỗi buồn của mình, vẫn chúc em được nhiều niềm vui với
cuộc chơi có bao bè bạn mới, cũng giống như ngày xưa, em vẫn ồn ào
khi em đến, còn tôi vẫn lặng lẽ nơi quê nghèo ngậm ngùi và lặng lẽ
dõi theo bước em đi...
Tôi vẫn còn nhớ củ khoai sùng lượm mót năm xưa, vì khi người ta
không còn hiện tại và tương lai thì đành bám víu vào quá khứ, tôi
đang sống với những hoài niệm của đời mình, em biết không em?
Chiều xưa em lượm củ khoai
Khoai sùng nhưng vẫn chia hai đắng, bùi
Bên hiên hàng xóm ta ngồi
Mưa chiều sao vẫn ấm đôi mái đầu
"Anh còn khét nắng hôi trâu! (*)
Em còn thèm hát đồng dao ngoài đình"
Trời làm hai ngã lênh đênh
Trôi về hai phía gập ghềnh em ơi
Giờ anh lận đận cuối trời
Giờ em giữa phố đêm vui ánh đèn
Bao giờ về lại lối quen
Bao giờ về lại mái hiên năm nào
Tìm em giờ biết tìm đâu
Nhớ em viết vội vài câu, ngậm ngùi!
Khoai sùng, giờ một anh thôi
Còn ai mong được chia đôi nỗi buồn!
LÊ CHÍ ANH (Long An 10-7-2011)
(*) một câu trong bài hát “Quán bên đường” của
Phạm Duy, thơ Minh Phẩm. Nếu được, tôi muốn gửi bài hát này tặng người
bạn thơ ấu của tôi.
Thành thật cảm ơn
Xin chờ một chút để file được tải về.
Khi thấy xuất hiện chữ Ready, xin nhấn nút tròn Play để
nghe.
Bạn có thể
click vào đây download bản nhạc này về
máy tính để nghe lại tùy thích. Chọn Save As
hay Save File để lưu.
Năm 1959, bài thơ "Cuộc
đời" của Minh Phẩm (tức nhà văn Trang Thế Hy
sau này) được đăng trên tạp chí Vui sống số
9. Sau đó, nhạc sĩ Phạm Duy đã phổ nhạc bài
thơ này và đặt tựa đề "Quán bên đường". Lúc
đó, ông ghi tên tác giả lời thơ là Vô Danh
vì không biết rõ tác giả là ai.
Tác
phẩm này được tìm thấy trên Internet. Do không có điều kiện trực
tiếp xin phép tác giả, ca sĩ và người giữ bản quyền, Gia
đình THKT rất mong quý vị rộng lòng cho thầy trò chúng
tôi được thưởng thức tác phẩm tuyệt vời này. Chân thành
cảm ơn.